Hạ Hi ra khỏi cửa, Trụ Tử mới vội vã chạy vào cửa viện dừng bước nói, “Tẩu tử, tẩu không sao chứ?” 
Hắn khi nãy vừa mới nói cho Trương gia, Trương gia như phát điên mà chạy về nhà, mấy thuộc hạ của hắn cũng chạy theo, hắn chạy không kịp nên bị bỏ lại sau. 
“Ta không sao.” 
Trụ Tử không yên tâm nhìn vào trong sân viện một cái, “Nhưng mà…” 
“Vị lão nhân đó khi ngã xuống bị đụng một chút nên mới ngất đi, giờ đã tỉnh lại rồi.” 
Hạ Hi vội nói. 
Trụ Tử thở phào một hơi, gật đầu, “Không sao là được, không sao là được.” 
Trương gia không thể chọc, nếu họ không cứu được người mà còn bị oan thì hậu quả không thể tưởng tượng được. 
“Đi thôi!” 
Hai người quay lại nơi đỗ xe ngựa, Lan Nhi một tay ôm chặt chiếc hộp một tay dắt Kỳ Nhì, lo lắng nhìn ngó về bên này. 
Thấy hai người đi tới mới thở phào, “Sao giờ mới quay lại, có phải gặp chuyện gì rồi không?” 
“Lên xe trước rồi nói sau.” 
Để Kỳ Nhi lên xe trước, Hạ Hi cũng theo lên, Lan Nhi vừa muốn ngồi phía trước liền bị Hạ Hi gọi lại, “Vào trong xe đi bên ngoài rất lạnh.” 
Lan Nhi do dự một chút rồi ôm theo hộp tiền vào trong xe. 
Xe ngựa ra khỏi huyện thành, người trên đường ít đi rồi Hạ Hi mới đem chuyện xảy ra đơn giản nói cho Lan Nhi một lượt. 
Lan Nhi lúc này mới yên tâm. 
Trên cả đường không có việc gì, Lan Nhi mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547094/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.