Chợ huyện rất lớn, hai mẹ con nàng chậm rãi đi dạo, mấy khắc sau mới quay lại. Người trong chợ dần dần đông lên, người đứng tập trung quanh thùng cá cũng nhiều hơn, nhưng khi nghe đến giá thì đều lắc đầu rời đi.
Trụ Tử và Lan Nhi có chút lo lắng, thấy Hạ Hy về liền thấp giọng hỏi: “Tẩu tử, tẩu thấy giá của chúng ta có nên hạ xuống hay không?”
Nhìn những người đến xem cá, Hạ Hy lắc đầu: “Không vội, đợi thêm chút nữa.” Những người đến chợ mua đồ vào thời điểm này đều không phải là gia đình có điều kiện, một trăm văn tiền một con cá tất nhiên là mua không nổi.
Trong lòng hai người đều lo lắng nhưng cũng không nài nỉ nữa.
Lại qua thêm một lúc nữa, người đến chợ ngày càng đông hơn nhưng vẫn chẳng bán được con cá nào.
Trụ Tử và Lan Nhi càng mời gọi nhiệt tình hơn, một người phụ nữ xách một chiếc giỏ đi tới, nhìn những con cá còn nhảy nhót tung tăng trong thùng, mở miệng hỏi: “Cá này bán như thế nào?”
“Một trăm văn tiền một con.”
Lan Nhi háo hức trả lời.
Người phụ nữ liếc nhìn sang, trên miệng nở nụ cười, giơ năm ngón tay ra: “Năm mươi văn, ta muốn một con.”
Nụ cười vừa nở ra trên mặt Lan Nhi cứng đờ.
“Sao, không được hả?” Người phụ nữ hỏi.
Lan Nhi lắp bắp một chút, “Người, người đưa quá ít rồi.”
Người phụ nữ không hề khó chịu, nụ cười trên môi càng sâu: “Muội tử, nói thật lòng, cá nhà muội thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547055/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.