Buổi tối.
Dương Trường Miên vô ý đạp lên một nhánh cây khô, cúi đầu vừa, xém tí thì tắt thở.
Thối quá, bẩn nữa.
Bãi tha ma thì đương nhiên là sẽ không thơm tho hay đẹp đẽ gì rồi. Chỉ là đi đường nhỏ thôi mà đã nghe mùi vị của xác chết thối rữa, không biết là của người hay của thú.
Hàn Ngọc Nhiễm nắm lấy bàn tay của cậu, cẩn thận nhìn đường, đi ở phía trước dọn đường: “Đừng cách ta xa quá.” Đối với u linh, âm khí này kia hắn là khắc tinh nhưng vẫn sợ có bất trắc xảy ra với cậu.
Dương Trường Miên ngoan ngoãn vô cùng, bước nhỏ đi theo phía sau, hắn dắt qua trái thì đi qua trái, hắn vòng qua phải thì bước qua phải.
Từ lúc thương thế của cậu vừa khỏi hẳn, Hàn Ngọc Nhiễm đều điều đặn tới tìm cậu, tặng một đống pháp khí bảo mệnh, không phù chú thì cũng hộ giáp, bùa hộ mệnh,…linh tinh nhiều thứ.
Cậu biết hắn là sợ cậu xảy ra chuyện lần nữa, nhưng có cần thái quá như vậy không chứ. Cậu có từ chối nhưng hắn nói làm cậu á khẩu luôn: “Ngươi là vợ sắp cưới của ta, nghĩa vụ của ta là phải bảo vệ ngươi cho tới chết.”
Dương Trường Miên lúc đó, bị dính thính, đỏ cả tai: “…” Thẳng nam ung thư giai đoạn cuối như anh ta mà cũng nói được mấy câu tình cảm như vậy, làm cậu không kịp phòng ngừa nóng lên.
0405: [Đã nói rồi, anh Nhiễm là anh chồng quốc dân đó, gả cho ảnh là nhiệm vụ hoàn thành dễ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3344160/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.