Phòng bếp.
Dương Trường Miên lấy cớ làm đồ ăn, lượn vào bếp bận việc, chạy trốn khỏi thực tại xấu hổ.
Hàn Ngọc Nhiễm và Hàn Ngọc Trác ngồi trên ghế, mắt to trừng mặt nhỏ: “…”
Hàn Ngọc Nhiễm gõ cái bàn, giải thích với em trai: “Cậu ấy là Dương Trường Miên, anh dâu của em. Nếu cậu ấy có làm gì kì lạ, ta xin lỗi thay.”
Hàn Ngọc Trác nhiễm thói của anh trai, nhăn mặt gõ cái bàn: “Không sao, rất mới mẻ, không ghét.”
Hai anh em không nói gì nữa, trầm mặc chờ đợi cho ăn.
Tuổi tác cách nhau khá xa, Hàn Ngọc Trác nghe truyền kì của anh trai nhà mình lớn lên, bé ta cũng muốn lớn lên có thể giống như anh trai mình, đầu đội trời chân đạp vách.
Hàn Ngọc Nhiễm một lòng hướng đạo, ít khi tiếp xúc thân thiết với người nhà. Lúc hắn từ Lạc Thiên Tông trở về thăm nhà, Hàn Ngọc Trác còn chập chững biết đi, bây giờ thì đã có thể đi bộ rồi.
Dương Trường Miên trộm ngó ra ngoài, rụt rụt cổ vào lại. Không khí giữa hai anh em nọ như ảnh tĩnh, khó mà đập tan băng, hai cục đá cho nhau giằng co.
Cậu đổ thừa: [Sao tụi mày không nhắc tao? Còn cười được?]
[Trách tụi này sao cậu không đi nhỏ mắt trước đi, ở bên Hàn Ngọc Nhiễm mấy tháng mà còn nhận không ra.]
“…” Tại anh em anh ta giống nhau quá thôi.
Trong cốt truyện cũng không có nhắc nhiều tới Hàn Ngọc Trác, cậu bé này rất ít đất diễn, nhưng vừa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3332710/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.