Chương trước
Chương sau
Hàn Ngọc Nhiễm đứng dưới chân núi nơi 666 đã gửi định vị qua, nhìn lên vách đá chọc trời, khó lòng mà leo lên được. Núi băng muốn đứng còn khó, sơ ý một cái là trượt chân té ngay. Ngự kiếm phi hành quá lộ liễu, lỡ kinh động Hắc Dực Nha thì sẽ bị cả bầy tấn công.

Hàn Ngọc Nhan cũng nhìn theo, an ủi: “Em lo gì, em dâu chắc chắn rất mạnh, sẽ không gặp nguy hiểm.”

“…” Hiểu lầm hơi bị to đó.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, dù cậu ở trong địa phận nhà hắn mà vẫn gặp nguy hiểm. Chỉ có hắn biết, cậu yếu không khác gì con kiến, dậm chân một cái cũng đủ khiến cậu hấp hối.

Không được, phải bò lên trên xem thử cho chắc ăn.

Hàn Ngọc Nhan không kịp cản, em trai đã phóng như bay lên núi: “…” Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, làm đầu óc em cô có hố.

Mẹ Hàn ngự kiếm lên cao, nói lớn: “Để nó làm anh hùng đi, chúng ta diệt gọn ổ của con quạ đen đó là xong ngay.”

Hàn Ngọc Nhan xách kiếm, nối gót theo bà: “Đúng ý con.”

Hàn Ngọc Nhiễm lần thứ 3 bị trượt chân, học khôn hơn, dùng kiếm làm dao leo núi, từ từ leo lên.

Hang ổ của con quạ đen siêu to khổng lồ có thể so được với một căn nhà, dùng nhánh cây, rơm, đất đá lắp thành hình tròn. Chất kết dính từ mỏ của nó, làm ổ vững chắc hơn, không rớt được.

Ngay khi hắn vừa xuất hiện hay nói đúng hơn là bò tới tận ổ, nhìn thấy Dương Trường Miên ôm bụng nằm trong vũng máu, lần đầu tiên, Hàn Ngọc Nhiễm tức giận.

Dương Trường Miên một đầu ngón tay hắn cũng không dám đụng, biết cậu yếu xìu nên hắn kiên nhẫn hơn bình thường.

Hàn Ngọc Nhiễm xách kiếm, không nói không rằng lao vào chém Hắc Dực Nha, hắn sợ dùng lực quá mạnh lan tới chỗ cậu, nên hơi thu tay, sắc mặt càng xám xịt.

Dương Trường Miên là người của hắn, phu nhân tương lai mà hắn ưng ý nhất, có bị thương cũng phải là bị hắn làm. Không băm nát con chim này, hắn đổi họ!



Hắc Dực Nha rớt một đống lông chim, phẫn nộ lao vào mổ, quạt cánh, dùng móc vuốt tấn công Hàn Ngọc Nhiễm, tiếng hót lãnh lót giống như triệu tập bầy đàn.

Hàn Ngọc Nhiễm chơi một lúc 4 thanh kiếm, chiêu chiêu sắc bén, muốn xiên nát con chim này ra làm 8 khúc. Giải quyết con này lẹ có khi còn cứu Dương Trường Miên kịp thời, hắn biết cậu có linh thảo cầm máu.

666: [Giờ thì nhìn ai giống phản diện hơn kìa.]

0405: [Quá đẹp trai, đẹp nhức cái nách, oách quá anh ơi!]

[…]

666 quan tâm kí chủ nhà mình: [Không sao chứ? Huyết dụ thảo, nhai nát rồi đắp lên miệng vết thương đi. Chờ hồi phục được chút, nấu nấm ăn.]

Dương Trường Miên nhổm người dậy, vất vả làm theo, vùng bụng máu úa ra như vòi nước làm sắc mặt cậu trắng bệch. Vết thương khá sâu, chắc là tổn thương đến nội tạng bên trong rồi, bị con chim hơn mấy trăm kí ghim xuống đất, còn hơn bị sụp hầm.

May mà là tu tiên thế giới, phương pháp kéo dài hơi tàn có rất nhiều, tuy nhiên, đau là vẫn phải chịu.

Khi Dương Trường Miên cố gắng lấy viên tinh hạch đang khảm vào vách đá ra, Hắc Dực Nha động tác mạnh mẽ ấn cậu té sấp mặt xuống ổ, hệ thống không kịp cảnh báo, bị đè phun một búng máu.

Quả nhiên, cậu bị nó phát hiện ra không phải chim non, mà là dê hai chân. Dám qua mặt phụ huynh, là phải hứng chịu lửa giận của họ.

Cậu cố lật người né qua một móng vuốt nhưng không né được móng thứ hai, bị nó rạch một đường ngang bụng.

Khi nó định xơi tái Dương Trường Miên, may mà Hàn Ngọc Nhiễm xuất hiện kịp thời, cứu lại cái mạng nhỏ này.

Cậu thở còn không nổi chớ nói chi muốn nói gì đó với Hàn Ngọc Nhiễm. Biết hắn lại cứu mình lần nữa, cảm động vô cùng. Những tháng qua cậu cho ăn là không sai mà, nam chính có chút để ý cậu rồi.

666: [Lấy thân báo đáp đi, cảm động cái khỉ khô gì.]



0405: [Đúng đó, ở chung với nhau lâu như vậy, con chó nó còn biết động dục.]

“…” Mày so sánh tụi tao với cún?

Dương Trường Miên cố ý nói: [Cũng không phải không được, Hàn Ngọc Nhiễm đẹp trai mà.] Lại sắp thành chồng hờ của cậu.

Nói không có hảo cảm là giả, từ lúc đầu khi gặp mặt tại Dương gia, Hàn Ngọc Nhiễm đã để lại ấn tượng sâu đậm cho cậu rồi. Lúc ở trên núi, hắn còn cứu cậu, tuy hơi ham ăn, phản ứng chậm, ít nói, mặt liệt ra thì y đúc bạn trai quốc dân hoàn hảo.

Muốn nói lưỡng tình tương duyệt* thì hơi xa vời, nhưng sau này thì không nhất định. Tu tiên giới không thiếu nhất chính là thời gian, bọn họ còn mấy cái trăm năm có thể vờn nhau.

*Hai người đều có tình cảm với đối phương.

Hàn Ngọc Nhiễm nếu không yêu ai thì cậu húp thôi.

666: [Há há, chưa tu luyện được một bậc nào đã mạnh miệng mà nói vậy. Đừng cắm flag nha kí chủ.]

“…” Mày nói đúng, lần sau câm cái mỏ vô duyên lại.

Rầm rầm!

“Dương Trường Miên!”

Hàn Ngọc Nhiễm không màng tới con chim nữa, lao xuống cùng cái ổ đang bị rớt xuống.

Vì đấm nhau quá kịch liệt, cái ổ lại nằm phía sau ngọn núi, dư chấn lan đến tận đây, cái ổ dính vào tảng đá cũng bất hạnh rơi xuống.

“…” Không có khổ nhất, chỉ có khổ mãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.