Dương Trường Miên bị chim lạ tấn công, nhoáng lên một cái đã bay tới ngọn núi xa xa bên kia. Cậu chịu đựng cảm giác nôn mửa, vùng bụng bị siết chặt khó chịu: [Hệ thống! Cứu bố!]
666: […Cứu kiểu gì? Gọi cảnh sát hả?]
0405: [Nhiệm vụ! Một đống luôn!]
Dương Trường Miên xụi lơ: [Dẹp nhiệm vụ qua một bên đi, tao còn mạng để làm hay không mới quan trọng.]
Cậu nhìn xuống đám rừng từ trên cao, tiếng xé gió bên tai, nó mà thả móng ra một cái là cậu thành thịt bầm ngay: [Tuy không muốn nhưng tình huống xấu nhất, mày đổi điểm giùm tao.]
Cậu cá hết gia tài, chuyện này chắc chắn là nhỏ Lý Xuân Dao giở trò.
666: [Chứ gì nữa, trong túi không gian toàn là trứng với con non của nó, chắc nghe mùi.]
Dương Trường Miên tay chân bị bó, không thể lấy túi không gian ra vứt: […Mày nói coi, tao có thể-]
[Mơ hả? Xài hết điểm cống hiến có khi còn may ra giết được nó.]
“…” Vậy thôi, để cậu lên nóc tủ hít khói cho rồi.
Con quạ đen khổng lồ càng bay càng cao, tới một vách đá dựng đứng, nơi đặt ổ của nó. Nó thả Dương Trường Miên vào, kêu quác quác.
Dương Trường Miên lùi lùi lùi, lưng đụng phải đá cứng mới dừng lại, nổi da gà. Máu, máu đen đã khô, còn có vài ba miếng thịt nát, ruột, lông, rớt đầy đất, như vừa trải qua cuộc tàn sát. Trong ổ quạ còn có mấy cây trâm lấp lánh nhìn rất quen mắt, dính đầy vết máu đen.
Tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3331672/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.