Dương Trường Miên sẽ cứu người, khi cậu đủ năng lực và bản lĩnh đó. Giống như Mặc Thanh, cứu được tuyệt đối không đứng nhìn. Nhưng đối mặt với sinh vật chưa biết mạnh yếu ra sao, cậu không dám lên mạo hiểm như lao vào chém Hùng Phong Yêu.
Đó không gọi là dũng cảm sáng dạ, mà là không tự lượng sức mình, làm mồi cho yêu thú. Bây giờ có hệ thống chỉ nói rằng bọn họ có 30% tỉ lệ thắng, nhưng cậu vẫn muốn thử. Không phải vì tiền mới cứu Vân Yên, vì cậu còn lương tâm.
Dương Trường Miên quay sang nam chính: "Huynh điều khiển phi kiếm tranh thủ cho họ thời gian chạy được không? Ta cần một ít thời gian chuẩn bị." Nếu sử dụng kiếm như cung tên đánh từ xa, gặp nguy hiểm hắn cũng có thể tùy thời điều khiển kiếm bay xa hơn, cái vòi voi có dài cỡ nào cũng không thể nào với tới.
Hàn Ngọc Nhiễm cũng muốn thử sức với Mạc Đại Tượng trong sách cổ. Con Mạc Đại Tượng này hình thể không lớn, cỡ một đầu heo đực, giống như còn trong thời kì trưởng thành, còn cần ăn nhanh chóng lớn.
"Được, ngươi ngồi cứng trên lưng Trích Nguyệt đi, đừng lộn xộn."
Dương Trường Miên có tiền khoa lộn xộn: "...An tâm."
Hàn Ngọc Nhiễm có rất nhiều kiếm linh, nhưng tính tổng chỉ có 4 thanh: Trích Nguyệt, Trích Tinh, Lập Hạ, thanh cuối hắn rất ít khi dùng, Ảnh Tiên. Đơn giản là vì nó chảnh cún, kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ hắn phải dùng tới nói, bàn về tốc độ, không kiếm nào có thể đánh lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3322844/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.