Chương trước
Chương sau
Dương Trường Miên sẽ cứu người, khi cậu đủ năng lực và bản lĩnh đó. Giống như Mặc Thanh, cứu được tuyệt đối không đứng nhìn. Nhưng đối mặt với sinh vật chưa biết mạnh yếu ra sao, cậu không dám lên mạo hiểm như lao vào chém Hùng Phong Yêu.

Đó không gọi là dũng cảm sáng dạ, mà là không tự lượng sức mình, làm mồi cho yêu thú. Bây giờ có hệ thống chỉ nói rằng bọn họ có 30% tỉ lệ thắng, nhưng cậu vẫn muốn thử. Không phải vì tiền mới cứu Vân Yên, vì cậu còn lương tâm.

Dương Trường Miên quay sang nam chính: "Huynh điều khiển phi kiếm tranh thủ cho họ thời gian chạy được không? Ta cần một ít thời gian chuẩn bị." Nếu sử dụng kiếm như cung tên đánh từ xa, gặp nguy hiểm hắn cũng có thể tùy thời điều khiển kiếm bay xa hơn, cái vòi voi có dài cỡ nào cũng không thể nào với tới.

Hàn Ngọc Nhiễm cũng muốn thử sức với Mạc Đại Tượng trong sách cổ. Con Mạc Đại Tượng này hình thể không lớn, cỡ một đầu heo đực, giống như còn trong thời kì trưởng thành, còn cần ăn nhanh chóng lớn.

"Được, ngươi ngồi cứng trên lưng Trích Nguyệt đi, đừng lộn xộn."

Dương Trường Miên có tiền khoa lộn xộn: "...An tâm."

Hàn Ngọc Nhiễm có rất nhiều kiếm linh, nhưng tính tổng chỉ có 4 thanh: Trích Nguyệt, Trích Tinh, Lập Hạ, thanh cuối hắn rất ít khi dùng, Ảnh Tiên. Đơn giản là vì nó chảnh cún, kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ hắn phải dùng tới nói, bàn về tốc độ, không kiếm nào có thể đánh lén tốt hơn Ảnh Tiên. Chỉ có thể cầu trời cho nó biết thân biết phận một chút.

Hàn Ngọc Nhiễm vung mũi kiếm về phía sau Vân Yên, làm cho Mạc Đại Tượng phải bẻ lái để né đòn, gừ lên bất mãn, tại chỗ nóng nảy mài móng.

Vân Yên biết là hai đại thần nghe lọt, cũng không ở lại đây vướng tay vướng chân nam chính, kéo hộ vệ xách váy chạy thục mạng xuống núi. Giờ này còn thục nữ nữa thì mạng quèn cũng không còn.

Dương Trường Miên nghe lời, đứng trên Trích Nguyệt, bàn chiến thuật với hội chị em: "Mày nói đi, tốn bao nhiêu linh thạch?" Giờ cậu không thiếu nhất là linh thạch.

666 giới thiệu sản phẩm nhà mình: [Kính thông thái, đeo vào mắt có thể nhìn thấu sức mạnh và nội tại của đối tượng. Được làm từ lông, móng, và sừng của Đế Thính, mặt kính một mảnh nhỏ của Thông Thiên Kính.]

Dương Trường Miên ồ lên, thần thú luôn cơ, hệ thống còn có kinh hỉ nào mà cậu không biết nữa đây. Chẳng phải cậu có thể hack game dễ như ăn cháo đó ư?

"Nói đi, bao nhiêu tiền tao cũng mua nhá."



666 báo giá: [9 triệu 999 linh thạch, tặng hộp đựng kính và chai xịt làm sạch.]

"??"

Dương Trường Miên ngoái lỗ tai: "...Mày vừa nói gì cơ?"

Trích Nguyệt là kiếm nhưng vẫn có trí tuệ: "??" Loài người này bị khùng ghê, nãy giờ toàn nói nhảm với không khí.

0405 hảo tâm lặp lại: [9 triệu 999 ngàn linh thạch, số đẹp, đánh đề đi cưng.]

"..." Sao không cướp ngân hàng luôn cho nhanh? Ai rảnh mà chơi đề lúc này, cút giùm cái!

Dương Trường Miên giở trò mặc cả: "Anh 666 đẹp trai, anh cũng biết em đang rỗng túi mà đúng không? Có thể giảm 90% gì đó..."

666 khinh bỉ: [Giảm 90%? Cậu mơ à, nguyên liệu không dễ kiếm, quá trình tạo tác cũng vất vả thấy mụ nội. Cùng lắm thì gọt số lẻ cho cậu.]

"..." Còn 9 triệu, cũng đâu có rẻ rúng gì đâu.

0405 la làng lên: [Á! Anh Nhiễm bị nó đả thương rồi! Chảy máu quá trời luôn!]

"Cái gì!?"

Dương Trường Miên vội vàng khum xuống nhìn, làm Trích Nguyệt tưởng cậu muốn nhảy xuống, cố giữ thăng bằng.

Nó mà làm Hàn Ngọc Nhiễm rớt tay hay thiếu cái chân, cậu không ngại làm món heo quay đâu. 9 triệu thôi mà, cậu trả được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.