Nơi Dương Trường Miên cắm cơm.
Vân Yên và hai thị vệ lấy đan dược ra dùng, độc ong tuy không chí mạng nhưng cả người tê tê dại dại không thoải mái, bọn họ cũng muốn khôi phục lại thực lực để còn đối phó với tình huống phát sinh.
Cô ta chỉ đem theo 2 thị vệ là vì ỷ y, giờ mới biết mùi, núi sâu rừng già bao la hùng vĩ. Con gái thành chủ mà bị làm cho chật vật vô cùng: "Nhớ giữ mồm giữ miệng của các ngươi."
Hai hộ vệ: "Vâng, đại tiểu thư." Bọn họ cũng có lỗi khi không bảo vệ tốt thân chủ.
Một hộ vệ không thích Hàn Ngọc Nhiễm, ra chủ ý: "Tiểu thư, chúng ta thủ tiêu bọn chúng đi? Nếu bọn chúng tiết lộ ra ngoài thì..." Gã này có tình cảm với Vân Yên.
Vân Yên khinh bỉ thằng vừa nói: "Ngươi nghĩ với thực lực của tên kia, chúng ta có thể thủ tiêu à?" Một mình Hàn Ngọc Nhiễm làm gỏi ong cả bầy, đến ong chúa còn phải dứt áo ra đi, thực lực sâu không lường được. Cô ta xinh đẹp, nhưng không ngu.
"Nhưng mà thưa-"
Thị vệ khá cảnh báo: "Có tiếng bước chân."
Vân Yên: "Im lặng đi." Còn bàn nữa thì chắc lên bàn thờ cả lũ.
Dương Trường Miên không luyện võ hay tu luyện nên tiếng bước chân nặng nề, ai cũng sẽ phát hiện ra. Hàn Ngọc Nhiễm thì khác, hắn đi đường không tiếng vang, nhưng sự tồn tại thì không thể nào bị bỏ qua. Ba người tự khắc im miệng.
Dương Trường Miên cười tủm tỉm đưa qua con mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3322842/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.