Chương trước
Chương sau
Nơi Dương Trường Miên cắm cơm.

Vân Yên và hai thị vệ lấy đan dược ra dùng, độc ong tuy không chí mạng nhưng cả người tê tê dại dại không thoải mái, bọn họ cũng muốn khôi phục lại thực lực để còn đối phó với tình huống phát sinh.

Cô ta chỉ đem theo 2 thị vệ là vì ỷ y, giờ mới biết mùi, núi sâu rừng già bao la hùng vĩ. Con gái thành chủ mà bị làm cho chật vật vô cùng: "Nhớ giữ mồm giữ miệng của các ngươi."

Hai hộ vệ: "Vâng, đại tiểu thư." Bọn họ cũng có lỗi khi không bảo vệ tốt thân chủ.

Một hộ vệ không thích Hàn Ngọc Nhiễm, ra chủ ý: "Tiểu thư, chúng ta thủ tiêu bọn chúng đi? Nếu bọn chúng tiết lộ ra ngoài thì..." Gã này có tình cảm với Vân Yên.

Vân Yên khinh bỉ thằng vừa nói: "Ngươi nghĩ với thực lực của tên kia, chúng ta có thể thủ tiêu à?" Một mình Hàn Ngọc Nhiễm làm gỏi ong cả bầy, đến ong chúa còn phải dứt áo ra đi, thực lực sâu không lường được. Cô ta xinh đẹp, nhưng không ngu.

"Nhưng mà thưa-"

Thị vệ khá cảnh báo: "Có tiếng bước chân."

Vân Yên: "Im lặng đi." Còn bàn nữa thì chắc lên bàn thờ cả lũ.

Dương Trường Miên không luyện võ hay tu luyện nên tiếng bước chân nặng nề, ai cũng sẽ phát hiện ra. Hàn Ngọc Nhiễm thì khác, hắn đi đường không tiếng vang, nhưng sự tồn tại thì không thể nào bị bỏ qua. Ba người tự khắc im miệng.

Dương Trường Miên cười tủm tỉm đưa qua con mèo cho Vân Yên, giải thích sơ về tình huống lúc đó: "May mà còn sót lại một bé, không thì phải xin lỗi tiểu thư chờ mong rồi."

Vân Yên tiếp nhận Cửu Vĩ Miêu, yêu thích không buông tay. Cô ta thích nuôi mèo, cũng không có xấu tính như hệ thống nghĩ.

Vân Yên cảm kích: "Đa tạ hai người, nhưng mà, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"

Hàn Ngọc Nhiễm: "..."



Dương Trường Miên: "...Ta không rõ nữa." Mùi shit chứ mùi gì, nhưng nói ra thì rớt giá.

Vân Yên thương lượng thêm về chuyện ngủ tạm của ba người. Trời đã tối hẳn, xuống núi lúc này là quá nguy hiểm. Dương Trường Miên đồng ý, một là, bọn họ đánh không lại Hàn Ngọc Nhiễm, hai là, thực lực của bọn Vân Yên còn chưa khôi phục, ba là, cô ta trả quá nhiều.

Linh thạch là đơn vị tiền tệ ở thế giới này, dù ở đâu đi nữa, thì có tiền trong túi sẽ làm con người ta tự tin hơn hẳn đúng không. Dương Trường Miên không mê tiền, nhưng định mệnh phát triển làm cậu phải mê.

[Thôi đi má, đừng nghĩ tụi này không phát hiện cậu lén lút tích linh thạch làm chuyện xấu.] Gọi nó là linh thạch vì nó là cục đá có linh khí tự nhiên, dùng cho tu luyện và làm nhiều chuyện khác nữa.

"..." Biết gì mà nói.

Tuy hai bên đã đạt thành hiệp nghị hòa bình nhưng 2 tên hộ vệ của Vân Yên căng thẳng thấy rõ, sợ cậu bỏ độc vào thức ăn. Chia phe rõ ràng

Hàn Ngọc Nhiễm kéo tay áo Dương Trường Miên, qua một góc nói nhỏ: "Ta cảm thấy, có gì đó không ổn lắm. Đừng tách nhau ra." Từ lúc Hỏa Hôi Lang tranh địa bàn với Cửu Vĩ Miêu, chúng nó giống như chạy trốn khỏi cái gì đó.

Cậu cũng thận trọng lên, xích qua chút nữa, nam chính đã nói vậy thì chắc chắc là đúng: "..." Dự cảm chẳng lành.

666 đã quen với sự xui xẻo của kí chủ: [Đã bảo là bay liền một mạch qua Băng Châu đi, bày đặt ê mông mỏi gối dừng lại nghỉ tạm.]

Dương Trường Miên không thể bào chữa: [...Hi vọng đêm nay là một đêm bình yên.] Hai chữ trong sạch thần thiếp đã nói chán rồi.

0405 an ủi: [Có anh Nhiễm ngồi đây mà lo gì, mấy người nhớ lại chiến công hiển hách của ảnh đi. Đừng nói là mấy con cá, con rết, một mình ảnh chấp hết!]

Dương Trường Miên: "...Ha." Chấp hết? Bách Túc khi xưa đánh anh Nhiễm nhà mày không kịp thở kia kìa.

Vẫn là nên cảnh báo Vân Yên ba người bên kia trước cái đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.