Dụng cụ bắt lửa có là có, nhưng trong vòng 5 phút không bắt lấy được thì chỉ còn nước chờ tới tuần sau reset dụng cụ. Cậu tới gần còn không được, đâu ra bản lĩnh thu phục được cục lửa đen sì đó chứ?
Cậu mệt nghỉ, không làm nữa, ai muốn lấy linh hỏa thì cứ lấy, thế giới này phế vật thật khó sống ghê.
Dương Trường Miên đã nghe hệ thống nói rằng linh hỏa cũng sợ con người nên cậu yên tâm hẳn ra, vậy thì nước sông không phạm nước giếng, cậu cầu mong sao cho cục linh hỏa này ăn no rồi đi biến giùm. Nhìn thèm mà không ăn được cảm giác nó cay lắm luôn.
Cậu lấy bật lửa trong túi ra, bắt đầu đốt lại đống lửa khác. Đêm khuya bên ngoài lạnh lắm, không có đống lửa chắc cậu bị lạnh chết quá.
Dương Trường Miên thao tác hệ thống từ bên trong lấy ra cả bó Hỏa Minh thảo, bắt đầu châm lửa. Cậu vẫn còn tiếc nuối mấy con cá nướng kia, đó là bữa tối của cậu mà, linh hỏa này báo quá báo, nhưng cậu không dám thu phục.
Dương Trường Miên vừa bật lửa lên thì cục linh hỏa như nghe được mùi thịt, sáp lại gần, làm cậu không dám chẹt lửa nữa, sợ linh hỏa nhai nuốt luôn cái bật lửa của cậu.
Cái bật lửa này là cậu tự mình làm, tuy thô sơ nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu dáng ở thời hiện đại người ta vẫn thường hay sử dụng. Bật lửa hình trụ tròn, trên đầu trụ có một cái lỗ trống gắn liền xuống tới thân và bánh răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/2772649/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.