Có một nhân vật ngồi ở đây làm cho Dương Trường Miên rất ngoài ý muốn, còn tưởng một thời gian nữa cậu mới được nhìn thấy được mỹ nhan của nam chính chứ.
Là nam chính không sai! Gương mặt góc cạnh tuyệt mỹ, đôi mắt phượng câu nhân, môi mỏng nghiêm nghị, mái tóc dài thúc sau eo bằng một sợi lụa mỏng, y phục màu trắng mặc trên người như trích tiên, vai rộng eo thon.
Nhìn tổng thể gương mặt này, không ai không nhịn được mà khen một câu mỹ nhân lạnh lùng, có phong vị. Nhưng ai không dám há mồm liền khen ngoại hình của hắn, hắn nhất định sẽ không khách khí mà một kiếm đâm qua đi.
Hắn ngồi đó, mặc dù không nói nhưng không ai sẽ dám bỏ qua một tồn tại như hắn được. Lạnh nhạt, hờ hững và không bỏ ai vào trong mắt, hắn đến Dương Tầm còn không cho mặt mũi cơ mà.
Đến nổi Dươnng Ngọc Linh, cô ta đã bị gương mặt này của nam chính làm cho si mê, càng là không rời mắt được. Cô ta chưa thấy ai có thể xuất sắc được như nam chính, gạt ngoại hình qua một bên không nói, gia thế lớn mạnh, tu vi cao cường, thiên tư tuyệt luân, nào có mấy ai sánh bằng.
Dương Trường Miên cảm khái ngoại hình của nam chính, nam chính chính là nam chính, dù hắn mặc một cái bao bố cũng có một phen khí chất, mỹ không thể tả.
Cậu đánh giá nam chính, nam chính cũng đang âm thầm mà đánh giá cậu. Hắn ta lược hiện kinh ngạc nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt đối diện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/2772513/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.