Oscar mời mình tới nhà nấu ăn. Từ lúc mình bắt đầu học nấu, cậu ấy đã chỉ cho mình rất nhiều thứ thú vị. Nhưng dường như tay cậu ấy cũng đã trở nên… cứng rắn hơn. Khi mình chạm vào vai cậu ấy, cậu cũng đã trở nên vạm vỡ hơn người trong những kí ức xưa của mình.
Mình rất muốn ở bên Oscar lâu hơn chút nữa. Mình ghét việc cả hai chúng mình đôi khi không thể ở bên nhau quá lâu, vì Oscar sẽ luôn bận bịu với điều gì đó. Dạo gần đây, cậu ấy không thể qua nhà mình để hai đứa ngủ chung và ngắm sao. Kính viễn vọng của mình đã đóng bụi mất rồi, nó không còn được Oscar sờ lấy, nâng niu như khi cậu ấy còn bé. Mình đã từng rất tự hào là người biết được tên của những hành tinh và những chòm sao mà cậu ấy không biết. Dưới mái vòm, chúng mình cùng nhìn bầu trời đêm đầy bí ẩn. Oscar sẽ nhìn tóc mình, và thốt lên: “Luce, tóc cậu có màu y như trời đêm vậy!” Mình đã rất vui, vì Oz là người đầu tiên nói thế. Cậu ấy không chê cười màu tóc đen như lông quạ của mình, màu tóc bị coi là “hạ tiện” ấy. Mình không còn để tóc mình bù xù nữa, vì mình đã yêu nó trở lại.
À, còn nữa. Có lẽ, khi một người chính thức thừa kế tước hiệu, họ sẽ phải gặp hoàng gia nhiều hơn. Nó khiến mình rùng cả mình. Cái cảm giác mà Oscar mang lại khi cậu ấy nói về Alistair thật là khó chịu. Mình biết là cả hai đã luôn ganh đua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589692/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.