Theo lệ, nếu như nhận được lời mời dự tiệc từ một quý tộc, thì sau đó tôi sẽ phải mời lại chính người đó đến bữa tiệc của mình như một phép lịch sự hiển nhiên. Tôi đã cố thoái thác chuyện tổ chức tiệc càng lâu càng tốt, nhưng sự đã đến nước này rồi thì có muốn né cũng chẳng né được nữa. Cũng may, tiệc tổ chức vào dịp này thì vừa thuận tiện để tôi thông báo về bữa tiệc Giáng sinh theo tinh thần noblesse oblige của Alistair.
Dù sao đây cũng là một dịp tốt để tập trung cả nữ chính và các đối tượng cua được lại cùng một chỗ. Tôi phải viết thư cho cả Alistair (theo lẽ đương nhiên),Luciano, Darion, Caelan, và quan trọng nhất là Viridia. Nàng không phải nhân vật chính của bữa tiệc lần này, vì Giáng sinh mới là dịp ấy. Mà thực ra, đây là lúc để Viridia gặp Caelan cùng Darion cho đúng thời hạn trong game. Luciano nghe thấy tôi mở tiệc thì mở cờ trong bụng, nhưng nghe tôi nói có Alistair tới thì lại lập tức cất ngay cờ vào kho mà lôi súng ống đại bác ra tìm tôi.
“Alistair á?”
“Coi cái mặt cậu kìa Luce. Thế là vô lễ đó, biết chưa?” Tôi bẹo má cậu chàng cho nó giãn ra thành một nụ cười. “Cậu mà còn cau mày thế này nữa là thành nếp nhăn mất.”
“Nếu Alistair không dính cứng ngắc lấy cậu mỗi khi có mặt mình thì mình sẽ không nhăn.” Luciano hừ mũi.
Tôi mím môi uống đại tách trà, lòng do dự không biết có nên kể cho cậu bạn nghe những gì vừa xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589691/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.