Lần tiếp theo Alistair đến thăm tôi, chàng hoàng tử này đã dẫn theo Ernest. Khác với vẻ bí bí ẩn ẩn mà cậu thường hay trưng ra, Alistair giờ đây đã có vẻ dễ chịu hơn. Có lẽ việc dạy dỗ Ernest trẻ tuổi đã khiến cậu chàng học được cách hành xử uyển chuyển hơn một chút. Cũng tốt, cả hai chủ tớ nhà đó đều cần phải học rất nhiều thứ, và không người thầy nào thích hợp để dạy họ hơn là chính họ.
Ở cung điện, Ernest vẫn chăm chỉ và đều đặn viết thư báo cáo gửi cho tôi bằng bồ câu. Với tư cách là người bảo hộ cho cậu bé, tôi có trách nhiệm phải giám sát và dạy dỗ cậu, nên Alistair từng đùa “có cảm giác như hai chúng ta đang nuôi con chung ấy nhỉ”, nhưng đã phải ngậm tăm khi nhận ánh mắt hình viên đạn của tôi. Bây giờ, ba chúng tôi đang mặt đối mặt nhau, mỗi người mang một dáng vẻ riêng. Từ lúc ở với hoàng tử, Ernest cũng không cần phải mặc mấy bộ vừa lỗi mốt vừa rộng thùng thình nữa, mà giờ đây tủ quần áo của cậu đã trở nên phong phú hơn.
“Lâu lắm không gặp, Ozzy.”
“Mới có hai tháng thôi.”
“Cũng là lâu rồi.” Alistair nhận lấy tách trà mà tôi đưa cho. Bên cạnh cậu, Ernest vẫn đang đứng yên từ nãy đến giờ.
“Chào cậu, Ernest.” Tôi tươi cười, ra hiệu về phía chiếc ghế được kê giữa chúng tôi cho cậu chàng nhìn thấy. ”Sao không ngồi uống với chúng ta một tách trà đi?”
“Thưa vâng.” Ernest nhìn sang phía chủ nhân của cậu chàng, nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589685/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.