Trước mắt tôi và Luciano là một cái cột cao sừng sững, được trang trí với đủ mọi loại hoa, thậm chí có một số tôi chưa thấy bao giờ hồi còn ở thế giới cũ.
“Sau khi lễ hội kết thúc, những bông hoa này sẽ được dùng làm gì nhỉ?”
“Người ta sẽ đốt chúng.” Luciano, tay đút túi quần như một chàng trai nhà nông đích thực, nhận xét.
“Phí nhỉ. Những đoá hoa dành cả đời để nở rộ, rốt cuộc lại cháy sáng trong biển lửa.”
“Sao cậu không thử nghĩ theo hướng khác? Biết đâu những đoá hoa ấy, sau khi được trưng bày và héo đi dưới bầu trời, lại mong muốn được ra đi trong lửa, trong dáng vẻ đẹp đẽ rực rỡ của ngọn lửa đỏ thay vì trong màu nâu của sự tàn lụi thì sao?”
“Nghe cậu nói cứ như nhà thơ ấy. Cậu làm thơ bao giờ chưa?”
“Không thể nói là mình đã làm rồi. Nhưng nếu cậu gợi ý thế thì mình sẽ thử, cảm ơn.”
Hai chúng tôi cùng cười.
Ở lễ hội này, khi mọi hoạt động kết thúc sẽ là lúc đốt lửa. Các nam thanh nữ tú cùng nhau xếp thành một vòng tròn lớn, cùng nắm tay nhau và ca hát, khiêu vũ bên cạnh đống lửa của hoa như một nghi thức cảm tạ bề trên. Người ta quan niệm rằng vị thần phù hộ cho vương quốc này rất yêu thích hoa cỏ và không ưa lắm sự sát sinh, nên đây chính là vật tế thích hợp nhất. Lễ hội miền quê cũng có những điểm khác với các lễ hội trên thành phố, cụ thể là ở thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589683/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.