Từ sau lần diện kiến Alistair trên kinh thành, tôi đã cố gắng truy tìm bằng được địa chỉ của trại trẻ mồ côi nơi Ernest ở. Nó không thuộc về nhà thờ, vậy nên cũng không dưới quyền quản lý của nhà del Miro, khiến tôi mất thời gian tìm ra tung tích của cậu chàng hơn một chút. Quản lý trại trẻ của cậu ta, trong kí ức của tôi về con game này, là một người đàn ông già, ăn mặc đơn giản nhưng rất lịch sự và chỉnh tề. Sau một hồi nói chuyện, ông cũng đồng ý cho tôi gặp Ernest, đứa mà ông nói là “sáng dạ và ham học hỏi một cách hiếm có”.
“Ernest ơi.” Người quản lý trại trẻ đến gõ cửa phòng. “Có người muốn gặp con này.”
Cẩn thận và dè dặt, Ernest mở hé cửa để xem vị khách không mời mà tới này là ai. Khi nhận ra đó là chẳng ai khác ngoài tôi, cậu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên qua cặp kính gọng tròn.
“Là ngài sao?”
“Con quen ngài Oscar đây sao, Ernest?”
“Ơ, dạ… cũng không phải là… cũng không hẳn là quen ạ. Con chỉ tình cờ gặp ngài ấy trong một lần ra ngoài thôi.”
“Mời ngài Oscar đến phòng khách. Ernest, con phải tiếp đón ngài ấy cho thật chu đáo đó. Nhớ lấy, hiếu khách là truyền thống của chúng ta.”
“Con biết rồi.”
Khi đưa tôi vào phòng khách, căn phòng có vẻ như là nơi được trang trí khá nhất trong nhà trẻ này, Ernest tự tay làm mọi thứ từ pha trà cho đến dọn chỗ và đưa bánh lên. Tuy có hơi lóng ngóng - vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.