“Tôi đến đây theo một lời mời, cậu chỉ cần biết thế là được.” Tôi đã nói đến đấy rồi thì việc còn lại của Ernest là tự suy ra, không phải tọc mạch chõ mũi vào những chuyện tôi làm. Cậu ta cũng đủ thức thời để hiểu ý trong cách tôi giữ giọng mình đều đều, liền lập tức hạ giọng, “Là tôi vô lễ, mong ngài thứ tội.”
“Thôi, không sao, người trẻ ai chẳng có lúc xúc động quá. Cậu Ernest chẳng qua cũng chỉ thích tìm hiểu thôi mà.“ Thấy tôi đổi sang nét mặt vui vẻ hơn, cậu chàng cũng thở ra một hơi. “Cậu có hay đi nhà thờ không?”
“Dạ thưa… thú thực là tôi không thường đi lắm.”
“Trường cậu, ta nhớ là không phải trường nội trú mà nhỉ? Hay là có lí do gì khác?”
“Tôi thường dành thời gian nghiên cứu hơn. Tôi đến nhà thờ là để thực nghe, thực thấy, và thực nghiệm. Phải có thực nghiệm thì mới hoàn toàn thấu cảm được thông tin. Đó là cách học mà tôi đã từng được dạy ạ.”
Những lời này nếu dám nói với người khác thì sẽ bị xem là vô thần. Ernest như một chú chim sống trong lồng - cậu ta không có kinh nghiệm thực tế về thế giới bên ngoài nhiều như mấy con cáo già còn lại trong con game này. Bằng chứng là ở cách ăn nói - thể hiện sự hiểu biết rộng, nhưng không thể hiện một cái đầu óc nhanh nhạy để xử lý tình huống. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng đi đến kết luận:
Sau này phải giao cậu ta cho Alistair mới được, tôi nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589678/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.