Chương trước
Chương sau
Ý tưởng thì tuyệt vời nhưng quá trình thực hiện thì chưa đạt yêu cầu.

Khi Tần Dao đứng dậy, trên bàn ăn không có bánh bao hấp cũng không có mì.

Đó là tô mỳ có nước súp trong và ít nước.

Cô nhấp một ngụm, nó mặn quá!

Tâm trạng tốt đẹp cuối cùng được xây dựng tối qua đã tan vỡ ngay lập tức.

Nếu không phải bốn huynh muội Đại Lang ăn hết phần của mình, Tần Dao nhất định sẽ túm lấy cổ áo Lưu Cơ hỏi:

"'ลn ทลิน ลัท co dudc khing?!"

Lưu Cơ chật vật nuốt khối bột mình làm ra, cụp mắt xuống, cố gắng làm cho Tần Dao bằng ánh mắt đáng thương này hiểu rằng mình đã làm việc rất vất vả.

Người làm việc đã đến, Tần Dao tạm thời để hắn ta đi, chào Cửu thúc và những người khác xong thì bắt đầu một ngày bận rộn.

Có lẽ hắn ta muốn cứu vãn cái gì đó nên Lưu cơ đã hầm hết số cá mà Tần Dao bắt được ngày hôm qua.

Trước khi hầm, hắn ta gần như ném cả con cá vào nồi, nhưng Đại lang ngay lập tức phát hiện ra và nói rằng con cá phải được mổ bụng làm sạch, điều này gần như đã cứu được mạng sống của hắn ta

Canh cá vốn dĩ dù nấu thế nào cũng tươi ngon. Cháo được ăn chung với canh cá, mỗi người được hai ba miếng cá.

Cửu thúc rất hài lòng với bữa ăn và khen ngợi Lưu Cơ: "Tam nhi, kỹ năng nấu ăn của con tiến bộ rất nhanh. Nếu luyện tập nhiều hơn, con có thể làm đầu bếp trong một quán ăn trong thị trấn!"

Lưu cơ cong môi và kiêu hãnh xách một chiếc giỏ rỗng đi ra ngoài. Hãy xem xem hắn ấy có thể đi đâu để lấy đồ ăn cho bữa tối hôm nay.

Sau nửa giờ nghỉ trưa, mọi người tập trung quanh công trường để trò chuyện.

Mấy đứa trẻ chạy tới gọi Tần Dao nhìn thấy Lưu Kim Bảo và Lưu Phi đang nhìn cô với vẻ lo lắng và mong đợi.

Những đứa nhỏ này đang đợi cô dạy chúng cách bắt cá.

tần dao khóa cửa nhà, nói với Cửu thúc một tiếng và bị một nhóm trẻ con vây quanh, mang theo một chiếc rìu đến sông.

"Tam tẩu." Lưu Phi lúng túng gọi Tần Dao.

hắn ghét Lưu cơ nhưng hắn ta ngưỡng mộ tần dao, tam tẩu của hắn ta, vì vậy hắn ta đã chủ động giúp đỡ cô lần này.

Lưu lão nói rằng gia đình ông khi giúp đỡ không quan tâm đến những thứ này, và họ cũng không cần hai xu một ngày.

Lưu Phi không ăn trưa ở nhà tam tẩu vì nghĩ đến việc ăn đồ do Lưu Cơ nấu, hắn cảm thấy buồn nôn. Buổi trưa, hắn chạy thẳng về nhà và ăn vài miếng ở nhà



Vì lý do này, nhị tẩu hắn có phàn nàn mấy lần nhưng cũng biết tính tình hắn nên để lại thêm nửa bát cho hắn ăn sáng và hâm nóng cho hắn khi hắn về đến nhà vào buổi trưa.

Ba bữa một ngày là một cách cư xử rất xa xỉ đối với người bình thường ở nhà xưa chỉ ăn hai bữa một ngày.

Tần Dao cũng có nhiều năng lượng để làm việc nên Liễu lão nhân đã nhờ cô làm bữa trưa cho những người làm

Lưu Phi hiển nhiên là chưa no bụng nên đang đợi Tần Dao dạy hắn cách câu cá và ăn uống.

Sau khi hắn mang cá về nhà, nhị tẩu hắn sẽ không còn phàn nàn nữa. Cá có nhiều thịt nên rất có giá trị!

Có nhiều cách để câu cá, bao gồm câu cá, câu cá, dùng lao móc, sử dụng nắp và tay không.

Nhưng dù là cái nào thì cũng có một quy luật không thể thoát khỏi đó là ổn định, chính xác và nhanh chóng.

Tần Dao nhìn quanh, đi đến khu rừng ven sông, chặt ba cành cây, mài một đầu làm lao móc.

Lưu Phi, Kim Bảo và Đại Lang đều háo hức muốn thử nên Tần Dao liền giao cây lao cho họ.

"Bước đầu tiên là tìm con mồi trước. Ngày hôm qua nơi ta bắt cá có nhiều cá hơn. chúng ta đến đó

Khi tần dao nói rằng cô sẽ dậy câu cá thì nhất định sẽ dậy, cô không hề giấu giếm điều gì cả. cô bắt đầu dạy mọi người tìm cá

Dạy cách tìm xong cô đưa mọi người đi thực hiện

hắn còn quá trẻ nên chỉ có thể đứng trên bãi sông và nhìn nhị lang đi. hắn ta ghen tị khi thấy nhị lang có thế xuống sông.

hắn chỉ mong họ học xong nhanh rồi đến lượt mình

Mẹ kế nói cũng sẽ dạy hắn.

"Sau khi phát hiện ra con mồi, bước tiếp theo là tiến lại gần. Bước này rất quan trọng, phải thật vững vàng, đôi tay vững vàng và hơi thở đều đặn. Hãy coi bản thân như một phần của dòng sông."

"Được rồi, trước tiên dùng chiêu mà ta vừa dạy trên bờ để bắt cá."

Tần Dao vẫy tay, Lưu Phi cầm cành cây đã được mài nhọn, căng thẳng hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào con cá ngồi trong cây thủy sinh cách mình chưa đầy một mét, hai tay ôm cành cây giơ lên cao để tích lũy sức lực. , nhắm về hướng đó và lao thẳng vào!

Có tiếng "bốp" và nước bắn tung tóe. Vì toàn bộ sức lực đều tập trung vào cành cây nên Lưu Phi nghiêng người về phía trước và gần như mất thăng bằng.

hắn ta ngạc nhiên hét lên: "Ta hiểu rồi!"

Đại lang và kim bảo phấn khích nhìn qua. Mặt nước đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn một cành cây dính vào đáy nước và không có con cá nào cả.

Không những không có cá mà những con cá khác vừa tụ tập cũng sợ hãi bỏ chạy.



kim bảo lập tức phàn nàn: "Chú Tư, chú gầm lớn quá, dọa cả đàn cá bỏ chạy. Làm sao chúng ta có thể giết chúng được?"

Trong khi họ đang phàn nàn,tần dao, người đứng đằng sau, nhanh mắt và nhanh tay, giơ cành cây lên và ném nó chéo xuống nước với một tiếng "vù".

Con cá vừa thoát khỏi cành cây của Lưu Phi đã bị cành cây nàng bay ra đập trúng rồi trôi trên sông.

Đại lang và hai người đàn ông khác lập tức phát ra âm thanh kinh ngạc trầm thấp và nhìn Tần Dao với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tần Dao cùng nhau nhặt cành cây và cá lên, ném những con cá còn sống lên bờ

nhị lang và ba người còn lại lập tức chạy tới bắt con cá đi, vui mừng khôn xiết.

Tần dao quay đầu nhìn Lưu Phi đang thất vọng, giọng điệu vẫn không vội vàng: "Nhớ một lời, bình tĩnh. Săn bắt là việc cần phải kiên nhẫn, không thể nóng vội được."

Nhìn thấy những người làm việc trước nhà đã bắt đầu làm việc, Tần Dao lại bày ra một chiêu khác.

Dùng tư duy của con mồi để suy nghĩ xem chúng sẽ làm gì tiếp theo khi gặp phải thợ săn, từ đó lập kế hoạch trước.

Khi chiến đấu với kẻ thù cũng vậy.

Nhưng Tần Dao không nói ra thành tiếng, để tránh làm bọn trẻ sợ hãi.

Ba người nhìn Tần Dao rời đi, nhìn nhau, cổ vũ lẫn nhau rồi riêng nhau luyện tập.

Lưu Phi và Kim Bảo thầm nghĩ hôm nay nhất định phải bắt được một con cá, nếu không sẽ không về nhà.

Đại Lang nhìn hai người đã đi tìm dấu vết của cá, hồi lâu không nhúc nhích, trong đầu nhớ lại những lời Tần Dao vừa nói.

Khi đi săn phải kiên nhẫn và không được nóng vội, vì một khi thiếu kiên nhẫn bỏ lỡ cơ hội thì thời gian cho đến khi có cơ hội tiếp theo sẽ bị kéo dài vô tận.

Ngoài ra, bạn phải suy nghĩ như một con mồi.

Đại Lang ngơ ngác nhìn sóng nước trên sông, tưởng tượng hôm nay Tần Dao không cần nhặt đá sẽ như thế nào

Chú Cửu nói hôm nay có thể đào móng hàng rào, ngày mai có thể đào móng nhà mới, ngày kia có thể dựng nhà.

Ngôi nhà đất được dựng rất nhanh, Tần Dao trong hai ngày tới sẽ phải rút toàn bộ gỗ về.

Lão Lưu trước đó có nói, trong thôn có một gia đình có gỗ nên Tần Dao liền cầm tiền đến nhà chủ, bỏ ra bốn lạng bạc để mua những thanh xà gỗ mà cô cần.

Người chủ sẵn sàng giúp cô khiêng gỗ về. Cùng nhau, hai người đã khiêng hết dầm gỗ về và xếp gọn gàng ở khoảng trống trước cửa.

Mặt trời lặn, người làm giải tán, Lưu Cơ đã chuẩn bị xong bữa tối. Tần Dao gọi bọn trẻ đi ăn, mới phát hiện Đại Lang không có ở đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.