Chương trước
Chương sau
Tần Dao rửa tay lau mặt rồi vào phòng ngồi xuống.

Nhìn thấy trên bàn ăn một đĩa lớn thịt ba chỉ chiên dầu và cơm trắng giòn, Tần Dao khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì.

Cầm bát đũa lên: "Ăn đi."

Tần Dao vừa gọi ăn cơm tối, mấy cha con lập tức dùng đũa gắp lấy thịt trong đĩa

Lưu cơ chiên hết số thịt, tổng cộng bốn cân thịt, không có rau đi kèm, thoạt nhìn rất nhiều dầu mỡ.

Tần Dao không có chút mong đợi nào ăn một miếng, hai mắt cô sáng lên

Sống sót ở tận thế hơn mười năm, đồ ăn hàng ngày của cô không phải là đồ khô cũng mì ăn liền, nên kỳ thực cô cũng không kén chọn chút nào.

Một miếng thịt và ăn hai miếng cơm lớn có cảm giác béo ngậy, cơm giòn giòn cũng rất thơm.

Tần Dao ăn liên tục năm bát, mới đặt bát đũa xuống, hài lòng lau khóe miệng, nói với Lưu Cơ:

"Dinh dưỡng nên cân bằng, lần sau thêm chút rau củ vào."

Lưu cơ nghe vậy, cảm thấy nhẹ nhõm và gật đầu đồng ý.

Đồ ăn là cơm trắng, bốn đứa trẻ chỉ ăn được hơn nửa bát là đã no nê.

Lưu Cơ ăn nhiều một chút, được một bát rưỡi, nhưng lại không nhịn được nữa.

Nhìn khẩu vị của Tần Dao, gấp bốn lần bọn họ cộng lại.

Sau đó Đại lang và nhị lang mới nhận ra rằng trước đó mẹ kế đã hạn chế sự thèm ăn của mình.

Bây giờ ở nhà có đồ ăn, cô không nhịn được nữa, ăn uống bừa bãi, ban ngày cô phải làm việc nhiều như vậy, ăn nhiều cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều đồ ăn.

Ăn xong, Tần Dao nâng cằm đối với Lưu Cơ không có chút tự giác nào, bảo hắn dọn bàn, nói: "đun thêm nước nóng, ta muốn ngâm chân."

Lưu cơ trợn tròn mắt. hắn còn phải rửa chân cho cô sao?

Tần Dao vừa mới ăn cơm xong, tâm tình rất tốt nên nghi hoặc hỏi: "Ngươi đun nước cũng không được sao?"

Lưu Cơ tức giận không dám nói gì, liền đứng dậy, cất bát đĩa đi, bất đắc dĩ đi đun nước.

Đại Lang chủ động giúp đỡ, lo lắng cha mình thật sự ngay cả đun nước cũng không nấu được.

Trước khi rời đi, hắn đưa cho Tần Dao số tiền mà hắn có được từ việc bán dép rơm trước khi ra ngoài.

nhị lang hỏi tần dao liệu cô có thể dạy hắn và lưu kim bảo bắt cá không.

Cá dưới sông còn linh hoạt hơn thỏ trên mặt đất, thường thì chúng chỉ có thế nhìn thấy bóng dáng của cá, nhưng nếu muốn bắt cũng không thể bắt được

Hôm nay Lưu Kim Bảo tận mắt chứng kiến, Tần Dao ôm đá dưới sông bắt được mấy con cá.



Thật không may khi hắn đã bỏ chạy ngay khi tần dao mang con cá đến gần. Sông không sâu ngay cả trong mùa khô nên hắn không thể bắt được những con cá đó.

Nhưng hắn có chút sợ hãi Tần Dao, không dám tự mình nói cho nàng biết, vì vậy hắn nhờ Nhị Lang giúp kiểm tra ý tứ của Tân Dao.

"Ngươi muốn học bắt cá?" Tần Dao hỏi.

nhị lang gật đầu điên cuồng.

Tần Dao hứa hẹn: "Ngày mai có thời gian rảnh ta sẽ dạy."

"Nhưng chúng ta trước tiên thỏa thuận đi, ta có thể dạy ngươi cách bắt cá, nhưng ngươi không được phép tự mình xuống sông bắt cá, nhất định phải có người lớn đi cùng, nếu không ta sẽ không dạy ngươi. "

Bây giờ đang là mùa khô, không có nguy cơ mực nước giảm mạnh, ven sông luôn có người qua lại.

Nhưng nếu xảy ra vào mùa lũ xuân hè thì quá nguy hiểm.

Nhớ tới người dân nơi đây tin vào ma quỷ, Tần Dao lại bổ sung thêm: "Phải thể với trời, không thể chỉ hứa bằng miệng."

nhị lang ban đầu không coi trọng chuyện này, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy Tần Dao thậm chí còn chửi thể, sau đó hắn nhận ra Tần Dao rất nghiêm túc.

hắn vội vàng đáp: "Được rồi, ta sẽ nói với kim bảo."

Nước nóng đã sôi, Lưu Cơ từ trong bếp nói vọng lên.

Tần Dao đứng dậy, gọi ba đứa trẻ bên cạnh vào bếp rửa mặt rửa chân.

Trong nhà có hai cái chậu, Tần Dao đương nhiên chỉ dùng một cái.

Đại Lang và Nhị Lang sẽ chăm sóc ca huynh muội ruột của mình, Tần Dao sẽ giúp họ đổ nước nóng, bốn huynh muội còn lại sẽ tự mình làm.

Lưu cơ nhìn bốn đứa con của mình đang xếp hàng rửa mặt và rửa chân một cách có trật tự, như thể chúng đang nhìn thấy điều gì đó bất thường, và phát ra âm thanh túm tụm.

Tần Dao liếc nhìn hắn, nhìn mái tóc rối bù của hắn chân thành đề nghị: "ngươi nên gội đầu đi."

Hôm nay trời chưa lạnh lắm, tóc ngươi dài quá mà không có máy sấy tóc để sấy khô ngay, ngươi sẽ rất dễ bị cảm

lanh.

Không phải ta quan tâm đâu, ta chỉ cảm thấy tiếc tiền cho ngươi khám bệnh thôi

Tần Dao lại sờ sờ mái tóc dài trên đầu, vừa khô vừa xoăn, chất lượng tóc rất kém.

Cô làm theo ý nghĩ của mình, dùng khăn lau chân làm từ quần áo cũ, đổ nước rồi đặt chậu xuống dưới mái hiên, đứng dậy đi vào phòng bên cạnh rút ra một chiếc kéo. từ đống đồ lặt vặt cô đã mua trước đó.

Chỉ với vài nhát kéo và không chút do dự, cô cắt hết phần tóc khô dài gần bắp chân, chỉ chừa lại một đoạn dài dưới vai.

Ném mái tóc dài đã cắt vào bếp và đốt nó đi!

Ngọn lửa bùng cháy, năm cha con sợ hãi đến mức lùi lại vài bước nhìn mái tóc dài vừa phải của Tần Dao, trong lòng vô cùng chấn động.

Người ta nói thân, tóc, da của cha mẹ đều bị ảnh hưởng bởi cha mẹ, nếu con cái dễ bị tổn thương thì đó là sự bất hiếu vô cùng!



Sau khi tự cắt tóc, cô gọi họ ra để cắt tóc

Tần Dao nghi ngờ hỏi: "ngươi không muốn cắt à?"

Năm cha con trông có vé kinh hoàng

Tần Dao nhún nhún vai: "Tùy ngươi."

Dù sao bây giờ cô cũng thoải mái rồi.

Trời đã khuya, Tần Dao mệt mỏi sau một ngày lao động chân tay, cô mỉm cười với bốn huynh muội Đại Lang và nói: "Chúc ngủ ngon."

Xoay người trở vào nhà, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Lưu Cơ lập tức đun lại một nồi nước nóng, gội đầu sạch sẽ.

Có vẻ như Tần Dao sẽ không đến gần hắn vì cô ghét mái tóc bẩn của hắn

đại phu mang thêm hai thang thuốc đến, Lưu Cơ gội đầu, dùng ngọn lửa còn lại trong bếp để hong khô tóc đồng thời bôi thuốc lên mặt theo cảm giác của tay.

Đại lang đưa huynh muội đi ngủ, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng bên cạnh, ngồi xổm trước mặt Lưu Cơ, tò mò hỏi:

"cha, tại sao họ chỉ tát vào mặt người?"

"Chuyện dài lắm, lần sau lại nói." Lưu Cơ chần chờ, không muốn nói nữa.

Đại Lang chỉ có thể "Ô" một tiếng, giúp hắn trải đều thảo dược, để hôm nay bị đả kích mạnh mẽ trong lòng Lưu Cơ có thể được an ủi phần nào.

Hai cha con rửa tay rồi trở về nhà ngủ.

Nghĩ đến sáng mai phải dậy làm bữa sáng cho Tần Dao, Lưu Cơ trằn trọc mãi không ngủ được.

hắn sợ mình không đứng dậy được, cũng sợ nếu thật sự đứng dậy được, từ nay trở đi sẽ bị biến thành một người chồng nội trợ, không có địa vị gì.

Nhưng nếu rời đi, hắn không biết có thể đi đâu, ba trăm đồng trong tay cũng không trụ được bao lâu.

Và bây giờ mỗi bữa trong nhà đều có cơm trắng và thịt, hắn thực sự bất đắc dĩ phải sống cuộc sống như vậy.

vậy nếu hắn cảm thấy chỉ có chút ủy khuất thì ở nhà nấu ăn cũng không phải là không thể.

Dù sao thì nó cũng tốt hơn việc làm ruộng!

Tiêu chuẩn đạo đức của Lưu cơ là hắn không có tiêu chuẩn đạo đức, và hắn dứt khoát chọn cách hạ mình xuống

hắn kéo chăn lên, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Chỉ là hắn ta thiếp đi đến ba giờ sáng. và bị đanh thức ngay khi gà gáy

Ác nữ Tần Dao nói buổi sáng nên ăn đồ ăn mềm hơn, trong nhà có mì nên Lưu Cơ quyết định hấp bánh bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.