Vốn dĩ đây là năm đầu tiên Giản Nhân Nhân kết hôn, theo lý mà nói thì cô phải về quê chúc tết họ hàng bên ngoại. Nhưng thời điểm đó bụng cô đã rất to, chạy đi chạy lại rất vất vả, ông bà Giản đành phải tự mình đứng ra mời họ hàng một bữa cơm, nói rõ nguyên cớ rồi xin lỗi. Cũng may, họ hàng đều là những người thấu tình đạt lý, đều tỏ vẻ thông cảm. Thế là, trước khi Tết đến, ông bà Giản khăn gói kĩ càng đến Đế Đô đón năm mới.
Đế Đô là chốn kẻ ra người vào rất nhộn nhịp. Gần Tết, người cũng thưa thớt dần đi, những con đường vốn rất hay tắc giờ cũng trở nên thông thoáng hơn nhiều.
Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân đang trên đường đến trạm cao tốc, khoảng bốn giờ chiều ông bà Giản sẽ tới nơi. Tháng hai nên vẫn còn khá rét mướt, lúc này ngoài trời vẫn khá âm u, không thấy được tia nắng ấm nào, Giản Nhân Nhân ngồi bên ghế lái phụ, dựa vào cửa xe, khuôn mặt phiền muộn.
Đứa bé này ở trong bụng cô thời gian càng dài, tình cảm của cô lại càng thêm sâu đậm. Lúc trước chưa mang thai vẫn luôn cho rằng, bản thân sau này nhất định sẽ là một bà mẹ thật “ngầu”, bây giờ xem ra cô cũng chỉ là một bà mẹ bình thường mà thôi.
Điều khiến cho cô phiền muộn không phải là vì lo lắng mình có khiếm khuyết, mà vì càng ngày cô càng ý thức được rằng, đã không thể trở lại với con người cũ. Không thể nào trở lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-dai-minh-tinh/2454301/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.