Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ đây là năm đầu tiên Giản Nhân Nhân kết hôn, theo lý mà nói thì cô phải về quê chúc tết họ hàng bên ngoại. Nhưng thời điểm đó bụng cô đã rất to, chạy đi chạy lại rất vất vả, ông bà Giản đành phải tự mình đứng ra mời họ hàng một bữa cơm, nói rõ nguyên cớ rồi xin lỗi. Cũng may, họ hàng đều là những người thấu tình đạt lý, đều tỏ vẻ thông cảm. Thế là, trước khi Tết đến, ông bà Giản khăn gói kĩ càng đến Đế Đô đón năm mới.

Đế Đô là chốn kẻ ra người vào rất nhộn nhịp. Gần Tết, người cũng thưa thớt dần đi, những con đường vốn rất hay tắc giờ cũng trở nên thông thoáng hơn nhiều.

Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân đang trên đường đến trạm cao tốc, khoảng bốn giờ chiều ông bà Giản sẽ tới nơi. Tháng hai nên vẫn còn khá rét mướt, lúc này ngoài trời vẫn khá âm u, không thấy được tia nắng ấm nào, Giản Nhân Nhân ngồi bên ghế lái phụ, dựa vào cửa xe, khuôn mặt phiền muộn.

Đứa bé này ở trong bụng cô thời gian càng dài, tình cảm của cô lại càng thêm sâu đậm. Lúc trước chưa mang thai vẫn luôn cho rằng, bản thân sau này nhất định sẽ là một bà mẹ thật “ngầu”, bây giờ xem ra cô cũng chỉ là một bà mẹ bình thường mà thôi.

Điều khiến cho cô phiền muộn không phải là vì lo lắng mình có khiếm khuyết, mà vì càng ngày cô càng ý thức được rằng, đã không thể trở lại với con người cũ. Không thể nào trở lại làm Giang Như Lục nữa rồi.

Bất kể thời khắc nào cô cũng nhung nhớ về cha mẹ của mình, nhưng cô vẫn luôn phải giấu kín và nhẫn nhịn, sợ là tinh thần quá sa sút sẽ ảnh hưởng đến em bé. Hiện giờ cũng sắp đón năm mới, cũng là dịp để cả nhà đoàn viên, cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Không biết là họ sống có tốt không? Không biết là thế giới kia đã thay đổi ra sao? Bây giờ cô thực tâm hy vọng có người sẽ thế vào tấm thân kia của cô, có như vậy trong lòng cha mẹ cô thì cô vẫn còn sống, như vậy cô mới được an ủi phần nào.

Giản Nhân Nhân nhớ lại lời Thanh Minh đã nói, mọi chuyện xảy ra là do ý trời. Ý trời chính là muốn cô trở thành Giản Nhân Nhân, để cô tiếp tục cuộc sống dang dở của Giản Nhân Nhân. Cô biết, nếu như cô không đến thì Giản Nhân Nhân sẽ chết, nếu vậy thì ai sẽ sống tiếp vận mệnh của cô, tiếp tục cuộc sống dang dở của Giang Như Lục đây? Hy vọng là ông trời sẽ công bằng một chút.

Trong lúc đợi đèn đỏ, Thẩm Tây Thừa nghiêng đầu lại, vừa lúc thấy cô đang tựa đầu vào cửa xe, tâm trạng vô cùng xấu, liền hỏi:

- Sao thế, không vui à?

Giản Nhân Nhân định thần lại, hơi nhếch miệng:



- Chỉ là em thấy...nhớ bố mẹ thôi.

Nói đến đây cô lại càng thấy nghẹn ngào hơn.

Sao có thể không nhớ được chứ? Đó là bố mẹ ruột của cô. Tình cờ đi trên đường thấy bóng dáng tương tự họ liền lập tức đuổi theo. Đến khi phát hiện ra là không phải bố mẹ mình, cái cảm giác day dứt và thất vọng đó nếu chưa trải qua sẽ không thể nào hiểu hết được.

Thẩm Tây Thừa tưởng người cô nói đến là ông bà Giản, vừa cười vừa an ủi cô:

- Sắp được gặp họ rồi. Lần này anh sẽ nói với bố mẹ để họ ở lại đây với em cho đến hết thời gian ở cữ, thế nào?

Giản Nhân Nhân cũng không biết nên nói với Thẩm Tây Thừa thế nào, chỉ đành khẽ cười:

- Vâng.

Có những chuyện, cho dù là người có thân thiết đến mấy cũng rất khó để nói ra.

Kiếp này liều có còn cơ hội gặp lại bố mẹ nữa không?

Cô không biết.

Ông bà Giản xách theo rất nhiều đặc sản quê, chỉ riêng trứng gà cũng đã đến trăm quả rồi. Nếu không phải vì ông Giản không vừa ý, bà Giản chỉ tiếc là không xách cả mấy con gà mái đem theo.

Hiện tại đang là cao điểm của tháng xuân vận, trạm cao tốc chật cứng người. Thẩm Tây Thừa sợ là không khí bên trong không được tốt nên để Giản Nhân Nhân ngồi lại trong xe, để anh đi đón ông bà Giản là được rồi. Giản Nhân Nhân nghĩ cũng phải, nếu như cô va phải người đang vội bắt xe, vậy thì lợi bất cập hại. Thế nên cô an tâm ngồi trên xe nghịch điện thoại. Mười phút sau, cô trông thấy Thẩm Tây Thừa một tay kéo hành lý, một tay cầm túi giấy, sau lưng có vẻ như đeo một chiếc ba lô. Dáng vẻ hiện tại của anh đâu còn giống với phong thái của Tổng giám đốc Thẩm nữa chứ?

Giản Nhân Nhân vội vàng chụp lại bộ dạng hiện giờ của anh.

Sau khi đã cất xong hành lí, bà Giản kéo tay con lại quan sát kĩ một lượt. Thấy bụng đã nhô cao hẳn lên, lại thấy sắc mặt cô nhuận hồng, trong lòng bà Giản cũng thấy an tâm hơn. Xem ra khoảng thời gian này con gái sống không tồi, nhà họ Thẩm xem ra cũng đã chăm sóc cô rất tốt.

Đợi mọi người ngồi hết vào xe, ông Giản mới bất lực nói:

- Đã bảo bà đừng có xách theo lắm đồ làm gì, ở đây cái gì chẳng mua được, bà cứ nhất quyết không nghe. Trứng gà quê với trứng gà bình thường về mặt giá trị dinh dưỡng cũng đâu có khác nhau là mấy, bà vẫn không nghe cơ!

- Giá trị dinh dưỡng của trứng gà quê đương nhiên là cao hơn rồi! Đấy là tôi cũng phải nhờ người mới mua được đấy, ông thì biết cái gì?

Họ đều nói bằng tiếng địa phương nhưng không quá khó nghe, Thẩm Tây Thừa đoán đến kẻ ngốc cũng biết là ý gì liền cười nói:

- Bố mẹ cũng đã vất vả rồi, từ nơi xa đến mà còn mang theo nhiều đồ thế này.

Tâm trạng Giản Nhân Nhân đang đi xuống, lúc này cũng đã thấy khá hơn. Cô lấy lại tinh thần nói với ông bà Giản:

- Bố mẹ, lần này bố mẹ đến ở cũng lâu dài, con sẽ đưa hai người đi thăm thú khắp nơi. Lần trước đến còn chưa đi được Cố Cung nữa kìa.

- Tự bố mẹ khác đi, con không cần phải đi cùng. Bụng đã to đến thế kia thì đừng có đi lại khắp nơi.

Nghĩ đến việc sắp được lên chức ông bà ngoại, ông Giản trước giờ vốn trầm mặc ít nói cũng hiếm có dịp nở nụ cười.

Căn nhà mà họ đang sống rất rộng, ông bà Giản vốn là những người ưa thích sạch sẽ. Họ đến đây rồi, cô giúp việc cũng liền xin nghỉ trước mấy hôm.

Buổi tối, Thẩm Tây Thừa cũng như mọi ngày, mát xa đôi chân bị phù nước cho Nhân Nhân, làm bộ như vô ý nói:

- Ngày Tết anh sẽ không sắp xếp để hai nhà cùng ăn cơm. Buổi trưa về nhà cũ ăn, buổi tối chúng ta sẽ về đây ăn. Lúc nãy mẹ vợ có nói để bà làm bữa cơm tất niên, anh nghĩ là cũng cần chút ít thời gian. Vừa vặn buổi tối chúng ta về là có thể ăn được, em thấy thế nào?

Tất nhiên là Giản Nhân Nhân cầu còn không được, đáp liền một hơi:

- Được được được.

Cô biết nếu như ông bà Giản cùng đón năm mới bên nhà họ Thẩm thì sẽ không tự nhiên cho lắm, sao phải vậy chứ.

Bữa cơm tất niên thì phải ăn thật là vui vẻ.

Cô cũng định là tìm cơ hội nào đó để nói với anh, chẳng ngờ là Thẩm Tây Thừa đã suy xét trước cả rồi. Không nghĩ là anh lại chu đáo đến vậy.

Có những lúc Giản Nhân Nhân không kìm được suy nghĩ, người giống như Thẩm Tây Thừa, có vẻ như, sai lầm duy nhất trong đời chính là buổi tối hôm đó mà thôi.

Sau khi đón năm mới, ông Giản ở lại Đế Đô vài ngày sau đó trở về quê một mình, dù gì ở nhà cũng cần có người chăm nom. Còn bà Giản thì ở lại Đế Đô chăm sóc Nhân Nhân.

Hiện giờ Giản Nhân Nhân cũng đã đến mấy tháng cuối rồi, cách ngày sinh ngày càng gần. Trong lòng cô cũng biết rõ nên đã xin nghỉ bên học viện sân khấu, không ra ngoài nữa. Hàng ngày cô đều cùng bà Giản xuống dưới tầng đi dạo, phơi nắng, mỗi ngày trôi qua đều nhàn rỗi và yên bình như vậy.

Cũng có khi gặp mấy bà cụ già, họ đều nói cái thai trong bụng Nhân Nhân chắc chắn là con trai.

Giản Nhân Nhân cũng nghĩ là như vậy. Bởi vì trong lúc làm siêu âm 4D, cô dường như đã nhìn thấy được chú chim nhỏ của em bé. Tất nhiên cô cũng sợ đó chỉ là ảo giác nên không kể cho Thẩm Tây Thừa nghe, không biết là Thẩm Tây Thừa có để ý đến không nữa.

Chắc là do ảo giác thôi, cô nghĩ như vậy.

Cho dù là con trai hay con gái thì cũng là đứa bé mà cô yêu thương nhất.

Mấy người họ hàng đều nói đứa bé này biết chọn ngày. Sinh vào trung tuần tháng tư, thời tiết không nóng cũng không lạnh, thuận lợi cho sự hồi phục của người mẹ và sự phát triển của em bé. Có vậy em bé cũng không dễ sinh bệnh.

Bà Thẩm vốn cũng không tin mấy chuyện thờ thần cúng phật, thời gian này cũng đều đều hàng ngày theo bà Giản niệm kinh, cầu phúc cho Giản Nhân Nhân đến ngày sinh được mẹ tròn con vuông.

Mặc dù bà Giản và bà Thẩm đều đã có kinh nghiệm sinh nở nhưng giờ đây nhìn cái bụng đã lớn của Nhân Nhân, họ đều có chút kinh sợ.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp, đến tầm 10 giờ tối ngày 18 tháng 4, Giản Nhân Nhân bắt đầu thấy có dấu hiệu.

Ban đầu cô còn tưởng rằng sẽ rất đau, nhưng đến lúc thực sự sắp sinh, cô lại càng thấy bình tĩnh hơn. Cô còn vô tư nói với bà Giản và bà Thẩm là:

- Con thấy là cũng không đau lắm.

Chẳng lẽ là do sức chịu đựng của cô giỏi, chịu đau tốt đến thế hay sao?

Bà Giản và bà Thẩm liếc nhau một cái, hai người họ đã sốt ruột đến mướt mồ hôi trán nhưng không ai nói điều gì.

Bây giờ mới là bắt đầu, chắc chắn là sẽ không quá đau rồi. Khó khăn nhất vẫn là giai đoạn sau kia kìa!

Thẩm Tây Thừa trước giờ vốn cũng trầm ổn bình tĩnh lúc này cũng vô cùng nóng ruột nên không để anh lái xe. Sau khi đến bệnh viện, anh đi đi lại lại bên ngoài, căn bản là không đứng yên được. Nghe thấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết của mấy sản phụ khác, còn có một sản phụ lúc này cũng không nghĩ được gì nhiều, hướng vào chồng mà mắng nhiếc. Lại còn có người khuôn mặt trông đến là đáng thương, anh bỗng nhiên nhận thức được là...sinh con đúng là một chuyện rất hệ trọng.

Em bé đã không đợi được nữa rồi, muốn ra đời sớm chút. Vậy là ngày sinh dự kiến còn mấy ngày nữa.

Đúng là một đứa nhỏ nghịch ngợm.

Do Nhân Nhân đủ điều kiện sinh thường nên bác sĩ đã đề nghị sinh thường.

Có thể đẻ thường là tốt nhất. Trước đây Giản Nhân Nhân cũng đã tìm hiểu qua. Đẻ thường đau mà đẻ mổ cũng đau, dù gì cũng phải đau, đau dài không bằng đau ngắn. Thẩm Tây Thừa bảo bác sĩ kê cho cô mấy mũi giảm đau, tuy là hiệu quả không lớn lắm, nhưng ở thời điểm cấp bách như hiện giờ, có còn hơn không.

Cũng không phải có dấu hiệu cái đến bệnh viện là có thể sinh được luôn. Nghe nói có sản phụ còn phải đợi đến mười mấy tiếng sau mới mở chưa được đến bốn ngón tay...

Giản Nhân Nhân nhàn nhã chờ đợi. Có thể là trước mắt cơn đau này cô vẫn có thể chịu đựng được, cô thậm chí vẫn còn lướt weibo một cách rất hào hứng.

Mãi cho đến khi nghĩ ra chuyện gì đó, cô mới vội vàng gọi Thẩm Tây Thừa tới. Sau khi cửa mở cho người nhà vào trong, cô mới mặt mày mếu máo, khóc không ra nước mắt nắm lấy tay áo anh khẽ nói:

- Thẩm Tây Thừa, làm thế nào đây?

Lúc này, Thẩm Tây Thừa còn nôn nóng hơn cô. Thấy cô như vậy, anh càng nóng ruột hơn, tim sắp nhảy vọt lên đến cổ họng nhưng anh vẫn phải giả bộ trấn tĩnh rồi nói:

- Sao thế, có chuyện gì vậy?

Cô tỏ ý muốn anh ghé sát tai lại.

Anh ngoan ngoãn tiến lại gần.

Lúc này Giản Nhân Nhân mới uất ức nói:

- Đứa trẻ này đúng là quá tinh nghịch. Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi.

Mấy giờ rồi?

Thẩm Tây Thừa nhìn xuống đồng hồ một cái:

- Bây giờ sắp 1 giờ sáng rồi, sao thế?

- Anh xem thử xem hôm nay là ngày bao nhiêu rồi! Em bé chắc sẽ không chọn đúng hôm nay để ra đời đấy chứ!

Thẩm Tây Thừa nghĩ lại, ngay lập tức sắc mặt cũng trở nên kỳ quặc khó nói.

Ừm, hôm nay là ngày 19 tháng 4.

Đứa nhỏ này...cũng thật là gấu quá đi, lại lấy cách thức này để giỡn mặt bố mẹ nó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.