Chương trước
Chương sau
Thời gian gần đây Giản Nhân Nhân rất bận rộn, một mặt lo chuẩn bị hôn lễ, mặt khác phải đi quảng bá phim “Truy Chiến” trên cả nước nữa.

Buổi quảng bá đầu tiên vốn ở Thượng Hải nhưng cô đã bỏ qua rồi. May rằng lần đó mục đích của mọi người là về Hà Húc Trạch và vai nam thứ Tống Kính Tùng, không liên quan gì đến cô cả. Cô phải thừa nhận một điều, cô chẳng có một fan hâm mộ nào, đoán rằng đến lúc đó không ai làm bảng hiệu tên cô dưới khán đài. Nói chung thì cô có mặt cũng được không có cũng chẳng sao.

Kể cả như vậy thì lần tuyên truyền này cô nhất định phải đi. Dù sao cô cũng diễn vai nữ chính, nếu bị tưởng rằng cô đang thể hiện mình là người nổi tiếng thì không hay cho lắm. Hơn nữa diễn viên chính kiêm đạo diễn Hà Húc Trạch là ảnh đế có địa vị quan trọng trong ngành giải trí, không đi sẽ đắc tội lớn với người ta.

Giản Nhân Nhân ngồi trên giường, còn Mặc Mặc không mặc quần ở bên cạnh. Cậu nhóc đang làm động tác có mức độ khó cao đó là gặm bàn chân mình.

Mặc Mặc lúc này mặc một chiếc áo ba lỗ, bên dưới lại không quấn tã lót, trần trùng trục. Bây giờ là thời gian thằng bé đang suy nghĩ, nó chẳng thèm quan tâm đến ai cả, chỉ chăm chăm vừa lầm bầm vừa gặm chân. Nếu ngăn cu cậu lại, cậu ta sẽ nổi cáu khiến ai cũng phải sợ.

Thẩm Tây Thừa ngồi cạnh giường, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm. Tuy đệm trên giường không thấm nước nhưng anh vẫn sợ tên nhóc lại sẽ tè ra giường.

Giản Nhân Nhân thật sự không nỡ đi quay video chút nào:

- Hai ngày nữa em phải đi tuyên truyền rồi, tận hai ngày liền không được gặp nhóc con.

- Sau này có thể em sẽ phải ra nước ngoài quay phim nhiều đấy, hễ đi cũng phải nửa tháng thậm chí còn lâu hơn. Cũng nên làm quen dần đi.

Thẩm Tây Thừa chỉ vào cái mông trần của con:

- Không mặc tã cho thằng bé thật à?

Giản Nhân Nhân lắc lắc đầu:

- Mẹ em bảo phải để cho thông thoáng, nếu không sẽ cảm thấy rất ngột ngạt.

Thật ra khi là con gái, cô cũng có thể hiểu được. Cảm giác bé con phải quấn tã cả ngày chẳng khác khi thời tiết nóng bức mà còn trúng ngày đèn đỏ cả.

- Em hơi lo lắng một chút về đợt tuyên truyền này… - Cô không biết phải nói với ai.

Thẩm Tây Thừa ngạc nhiên:

- Em diễn kịch trên sân khấu cũng dần quen rồi, sao lại lo lắng về đợt tuyên truyền nhỏ như vậy?

Giản Nhân Nhân hơi xấu hổ, lườm anh một phát, nói nhỏ:

- Em không có fan…

Thì ra vấn đề nằm ở đây sao?

Thẩm Tây Thừa cho rằng chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là vấn đề nữa.

- Hay để anh tìm cho em vài người đóng vai fan nhé? – Anh nêu ý kiến.

- Như vậy không phải giống như mua thủy quân sao? Vậy thì em không cần nữa. - Thoáng chốc Giản Nhân Nhân đã xốc lại tinh thần, chụp hình cậu con trai mũm mĩm đang tập trung mút gặm bàn chân. – Sau này cũng sẽ có fan thôi mà. Hơn nữa không ai chú ý đến em cũng tốt.

Sáng sớm ngày thứ ba, Giản Nhân Nhân và Tô Kiệt Khắc đến sân bay. Bây giờ cô không có fan, cho dù ở sân bay không đeo khẩu trang và kính thì cũng không ai để ý. Tuy nhiên Thẩm Tây Thừa lại cho hai vệ sĩ theo bảo vệ cô.

Giản Nhân Nhân vừa hạ cánh liền gọi điện báo Thẩm Tây Thừa là đã đến nơi bình an. Đợi khi sắp xếp xong phòng khách sạn, cô sẽ chụp hình mọi ngóc ngách ở đây cho anh xem.

*

Ông Giản và bà Giản không có thời gian chăm sóc Mặc Mặc nữa. Một số họ hàng đã đến, không dễ dàng gì lặn lội đường xa đến Đế Đô, nhất định họ sẽ muốn đi chơi một chuyến. Ông bà Giản cũng xem như là quen thuộc với Đế Đô rồi, họ nhập vai hướng dẫn viên rất tự nhiên.

Bây giờ Mặc Mặc đã có suy nghĩ của riêng mình, thằng bé không muốn ngủ với bảo mẫu nữa. Dù có chú chó lông vàng bạn thằng bé ở nhà, cu cậu cũng chỉ ở lại lâu nhất là một ngày. Thế nên Thẩm phu nhân đành đưa thằng bé về. May mà Thẩm Tây Thừa cũng được xem như một ông bố bỉm sữa đủ tiêu chuẩn, khi Giản Nhân Nhân không có nhà, anh có thể ru thằng bé ngủ mà không gặp vấn đề gì.

Tuy rằng Mặc Mặc biết tự giác ngủ trong nôi của mình, nhưng khi thằng bé đã không muốn ngủ thì một giây một phút cu cậu cũng còn lâu mới chịu ngồi trong nôi.

Phải nói rằng trong lòng Mặc Mặc, người cậu bé thích nhất là mẹ, sau đó là Thẩm Tây Thừa. Khi mẹ không có nhà thì thằng bé tự nhiên biết bám riết lấy bố.

Mặc dù Thẩm Tây Thừa còn công còn việc chưa giải quyết xong nhưng vẫn đưa bé cục mỡ vào phòng sách. Trong phòng sách mở máy điều hòa dễ chịu, trên sàn nhà lót một tấm thảm dày, Thẩm Tây Thừa trực tiếp đặt con xuống nền nhà, cho phép thằng bé tự do leo trèo lăn lê khắp nơi.

Mọi cạnh bàn trong biệt thự đều được các bảo mẫu bọc một miếng xốp, như thế Mặc Mặc sẽ không lo bị đụng đầu.

Hai bố con có thể xem như chung sống hài hòa. Dẫu sao Thẩm Tây Thừa lớn tuổi rồi mới có con. Còn với Thẩm Viễn Mặc, dẫu cho đây là người cha thứ hai thì giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã.

Tuy Thẩm Tây Thừa đang làm việc nhưng thi thoảng vẫn dừng lại một lát để trông Mặc Mặc.

Mặc Mặc vừa mới trở thành một loài bò sát, thoáng chốc đã bò xuống dưới gầm bàn làm việc. Đôi tay thằng bé ôm lấy chân Thẩm Tây Thừa, cười khà khà với anh. Thằng nhóc cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác. Biết mẹ không có nhà nên nịnh nọt Thẩm Tây Thừa, muốn bố đưa đi chơi.

Thẩm Tây Thừa cúi xuống, ôm lấy nhóc con một cách vô cùng nhẹ nhàng rồi đặt thằng bé lên đùi mình.

Anh xoa xoa cái nọng cằm của Mặc Mặc, quả nhiên tên nhóc này bị giỡn đến nỗi cười khanh khách, nước miếng chảy cả ra.

- Mẹ con cứ vậy bỏ mặc chúng ta thế đấy. – Thẩm Tây Thừa thơm lên tóc con, trên người thằng bé luôn có một mùi hương rất dễ chịu.

Có lẽ Mặc Mặc nghe hiểu được từ “Mẹ”, thằng bé oa oa kêu lên, thậm chí còn vỗ tay, cả người lắc lư. Sau này thằng nhóc chắc chắn sẽ trở thành ông vua disco cho xem.

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tây Thừa reo lên, là một lời mời chat video trên Wechat của Giản Nhân Nhân gửi đến. Anh bắt máy, một tay cầm điện thoại, tay kia đang ôm bé Mặc Mặc bụ bẫm.

- Mặc Mặc ơi Mặc Mặc, nhìn đây này, là mẹ đây!!

Mặc Mặc bây giờ đã biết phân biệt các âm thanh, thằng bé quen thuộc với giọng mẹ nhất nên ngay lập tức ngẩng đầu lên tìm kiếm nhưng không thấy mẹ đâu, chỉ thấy Thẩm Tây Thừa đang ra hiệu cho thằng bé nhìn vào màn hình điện thoại, khi đó Mặc Mặc mới trông thấy mami yêu dấu của mình.

Một ngày không gặp dài như ba năm.

Câu nói đó vốn dành cho các cặp yêu nhau thắm thiết, nhưng cũng được dùng cho hai mẹ con mới xa nhau không lâu.

Mặc Mặc vô cùng kích động, thân thể không ngừng lắc lư, chỉ muốn chui ngay vào màn hình điện thoại. Thằng bé liên tục gọi oa oa, hành động đó quá mức đáng yêu.

Thẩm Tây Thừa lặng yên nhìn hai mẹ con giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ nghe không hiểu nhưng làm cảm động lòng người.

- Hai người nói xong chưa? - Tiếng của Thẩm Tây Thừa truyền đến, sau đó anh đem điện thoại ra chỗ khác rồi ghé sát mặt vào màn hình. Chính vì vậy Giản Nhân Nhân chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của Mặc Mặc trong điện thoại.

Giản Nhân Nhân:

- …… Nói xong rồi.

- Thời tiết bên đấy thế nào? – Thẩm Tây Thừa hỏi.

- Ấm hơn Đế Đô, dù sao cũng là ở phía Nam mà. Ở đây còn đang mặc áo tay ngắn vào mùa hè nữa cơ. – Giản Nhân Nhân suy nghĩ một lát rồi nói. – Anh Tô và trợ lý chuẩn bị đi Hồng Kông mua sắm, anh nghĩ em có nên đi cùng không? Em vẫn chưa đến đó bao giờ.

Hồng Kông chính là một thành phố không ngủ, là thiên đường mua sắm.

Thật ra cô ấy có thích một chút. Nhưng cô luôn nghĩ Thẩm Tây Thừa chắc sẽ không đồng ý, giám đốc Thẩm tương lai cũng sẽ không đồng ý.

- Đi đi.

Giản Nhân Nhân nghe anh trả lời còn tưởng tai mình có vấn đề.

- Vừa hay hai hôm nay anh muốn đi Thâm Quyến, đi chơi cùng em một ngày vậy.

- Vậy Mặc Mặc ở nhà một mình sao? Thật đáng thương.

Thẩm Tây Thừa không thể nhịn được nữa:

- Anh mang thằng bé đi cùng.

Cuối cùng Giản Nhân Nhân mãn nguyện tắt máy, tất nhiên là trước khi chúc ngủ ngon, cô đã mi gió với bé Mặc Mặc mấy lần rồi.

*

Vì biết rằng chồng con sắp đến, Giản Nhân Nhân làm các hoạt động tuyên truyền phim với nét mặt tươi cười rạng rỡ.

Cô rất xinh đẹp, thậm chí trên Weibo còn có người nói nhìn vào toàn bộ giới giải trí, trong thế hệ này không có nữ nghệ sĩ trẻ nào đẹp hơn Giản Nhân Nhân, đúng là bao nhiêu ưu ái của ông trời đều rơi hết vào đây.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy không tay màu hồng nhạt dài đến đùi, bên dưới đi giày cao gót lộ ra đôi chân thon dài miên man. Cộng thêm cách trang điểm của cô bấy giờ vô cùng thanh lịch, khiến fan của những nghệ sĩ khác cũng phải chú ý đến.

Nhan sắc này, giọng nói này, nói là nghịch trời cũng không quá.

Người đẹp luôn khiến người khác vui tai vui mắt, chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười thật khẽ cũng rất phong tình.

Phóng viên có mặt tại đó cũng không biết nên phỏng vấn người mới như cô điều gì, nên cuối cùng vẫn chỉ đặt câu hỏi xung quanh vấn đề phim ảnh. Cô trả lời rất đúng phép, bởi đây đều là những câu hỏi Tô Kiệt Khắc đã dự đoán trước đây.

Chỉ là họ phải tương tác trực tiếp với khán giả và fans, sự thật chứng minh lời kêu gọi của Hà ảnh đế rất mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã đầy ắp người.

MC mời một fanboy hâm mộ lên, nào ngờ anh chàng này chiếm lấy micro mà phấn khích hỏi:

- Tôi muốn hỏi cô Giản, cô đã có người yêu chưa?

Chuyện này...

Giản Nhân Nhân nhìn Tô Kiệt Khắc đang ngồi dưới sân khấu, gương mặt anh rất bình tĩnh.

Cô bắt đầu khâm phục anh ấy. Hôm nay khi đến đây, anh đã nhắc đến chuyện này với cô, nói rằng phóng viên hoặc fan hâm mộ sẽ hỏi những câu như vậy, chuyện này là rất khó tránh khỏi.

Đối với Giản Nhân Nhân mà nói, cô muốn làm diễn viên tốt nhất là để sau này có thể nói về tác phẩm, chứ không phải trở thành thần tượng nổi tiếng nhờ tin tức.

Thần tượng và diễn viên không giống nhau.

Hơn nữa, trong giới giải trí khá nhiều người biết cô đã kết hôn, cũng có nhiều người nhìn cô chằm chằm. Đám cưới của cô và Thẩm Tây Thừa mới kết thúc cách đây vài ngày…

Nghĩ đến đây, cô nhút nhát gật đầu:

- Có.

Đừng nói đến phóng viên, ngay cả các fans đứng bên dưới cũng đều chết lặng.

Dù có hay không thì không phải tất cả đều nói họ độc thân sao?

Lẽ nào giới giải trí bây giờ đã thay đổi rồi sao?

Trước đây cho dù có độc thân hay không, ai chẳng giả vờ mình còn độc thân?

Chỉ là ngày càng có nhiều người khen ngợi Giản Nhân Nhân. Rõ ràng danh tiếng bây giờ rất ổn, ấy vậy mà cô lại trực tiếp thừa nhận mình đã có bạn trai, không thể không nói rằng cô thật sự rất thẳng thắn!

Tô Kiệt Khắc quan sát phản ứng của khán giả một cách hài lòng. Đúng là việc Giản Nhân Nhân muốn tiến vào giới giải trí không sai, nhưng cô không thể tát vào mặt Thẩm gia được. Hôm nay nhất cử nhất động của cô, đặt biệt là câu trả lời này, sẽ rất nhanh chóng truyền đến tai người nhà họ Thẩm. Hơn nữa, nghệ sĩ thẳng thắn và trung thực của năm nay dường như càng dễ chiếm được thiện cảm thì phải?

Cho dù thế nào đi nữa, nghệ sĩ qua tay anh trước giờ đều không dựa vào vấn đề tình cảm để có được fan lâu dài.

Tô Kiệt Khắc đoán không sai, đợt tuyên truyền hoạt động lần này vừa kết thúc, Giản Nhân Nhân đang ngồi trên xe đưa đón chuyên dụng thì tin nhắn Wechat của Thẩm Tây Thừa gửi đến: “Anh không phải bạn trai, mà là chồng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.