Lúc Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân về đến nhà, Mặc Mặc vẫn còn chưa ngủ mà đang nằm trên giường nghe bà Giản kể chuyện.
Bây giờ Giản Nhân Nhân về rồi, thằng bé đã có sự lựa chọn tốt hơn nên tự động bám dính lấy mẹ. Trẻ nhỏ hầu hết đều như vậy, ban ngày thì sao cũng được nhưng đến tối thì nhất định phải có mẹ ở bên. Như vậy mới có cảm giác an toàn.
Mỗi lần nhìn thấy Mặc Mặc, Giản Nhân Nhân đều cảm thấy rất thần kỳ, thằng bé đang dần dần có những ý nghĩ riêng của bản thân. Hơn nữa thằng bé lúc này cũng bắt đầu bộc lộ khả năng ngôn ngữ thiên phú. Dù giờ chưa tròn ba tuổi nhưng đứa nhỏ đã nói tốt hơn cả những đứa trẻ bốn tuổi rồi.
Mặc Mặc mặc đồ ngủ ngoan ngoãn nằm trên giường. Những lúc thế này thằng bé rất ngoan, đôi mắt với hàng mi dài nhìn Giản Nhân Nhân, kéo lấy tay Giản Nhân Nhân chà lên mặt mình nói:
- Mẹ ơi, trời tối rồi, có thể không cần đi làm nữa rồi.
Thằng bé bây giờ đã có nhận định riêng của mình, trời tối là tan làm, không phải đi làm nữa. Nhưng mẹ nó vẫn phải đi làm thì thật là không công bằng.
Giản Nhân Nhân đến gần thằng bé hôn lên trán nói:
- Qua vài hôm nữa mẹ sẽ ở nhà.
Cô cũng không biết bà Giản và Mặc Mặc đã nói chuyện gì với nhau.
- Mẹ, con sẽ ăn ít đi một chút.
Hả?
Giản Nhân Nhân kinh ngạc, tên nhóc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-dai-minh-tinh/2454219/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.