"Chị cứ định như thế đi ngủ sao?" Hải Du nhíu mày nhìn Đinh Đan một thân bụi bặm, váy trắng lấm lem vết bẩn.
- Chứ thế nào? Cô đâu có đồ để thay, đành để ngày mai mua vậy. Đinh Đan mở to mắt trông ngóng hi vọng Hải Du nhanh về phòng của cậu ta để cô còn đi ngủ. Cả ngày bôn ba đều mệt mỏi rồi.
Ý tứ đuổi khách rõ ràng hiện lên trong mắt cô, thế nhưng Hải Du cứ như không thấy, thản nhiên đi tới tủ quần áo bên cạnh.
Sau đó cậu ta vứt cho cô chiếc váy màu trắng bằng ren, hất càm hướng về phía nhà vệ sinh.
Đinh Đan cúi đầu không nói...kỳ thực trong lòng, đang gào thét dữ dội, biến thái...đồ biến thái, không có nội y làm sao cô sống a.
"Còn không đi tắm?" Hải Du bắt đầu khó chịu, có chút không kiên nhẫn giục.
Nhịn bi phẫn, cô dùng hai bàn tay tạo thành hình tam giác. Tuy nhiên có vẻ Hải Du không hiểu được ý tứ của cô cho nên vẫn là hờn dỗi bực tức.
Bi phẫn lập tức chuyển thành bi tráng, Đinh Đan nhắm tịt mắt chỉ chỉ áo ngực, chỉ tay xuống nơi ở giữa hai đùi.
Huhu, quá mất mặt!
Lần này mà Hải Du không hiểu nữa thực sự là uổng phí IQ thiên tài của cậu, lỗ tai nháy mắt soạt đỏ bừng.
"Đợi." Bỏ lại một câu, Hải Du nhanh chóng chạy mất hút.
Đinh Đan nhịn cười muốn nội thương. Manh, quá manh! Đáng yêu chết đi được! Tuy đường nét khuôn mặt là vẻ rắn rỏi cương nghị mờ ảo, khí chất lạnh lùng...nhưng, không hiểu sao cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-te-hai-ta-la-robot/868371/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.