Trên đời này có nhân quả, ngày hôm nay tất cả những điều này đều là báo ứng của Cao Bình.
Anh ta thờ ơ nắm lấy tay Cao Bình, còng tay cô ta. Về việc mắt và mặt Cao Bình đau, không thể giơ tay ra để dụi, anh ta không quan tâm.
Một cảnh sát hình sự cúi người kéo lại Diêu Tinh: “Tiểu Diêu, đừng đánh nữa, đã còng tay tội phạm truy nã Phó Thắng Tường rồi, nếu đánh ông ta xảy ra chuyện gì thì lúc về khó giải thích lắm.”
Lúc này Diêu Tinh mới tiếc nuối đứng dậy, chuẩn bị đi xem khẩu s.ú.n.g b.ắ.n đinh mà Phó Thắng Tường mang theo.
Lúc này Từ Diệc Dương đã yêu cầu cảnh sát hình sự chụp ảnh hiện trường, chiếc đinh b.ắ.n trúng đất cũng được chụp ảnh từ nhiều góc độ.
Từ Diệc Dương nhìn cây đinh thép kia, nói với Diêu Tinh: “Không biết trên đinh có thuốc mê hay thuốc độc không?” .
“Nếu có, nhỡ may b.ắ.n trúng, cậu sẽ gặp rắc rối lớn.”
Lúc này Diêu Tinh mới hơi sợ, cậu nhìn khẩu s.ú.n.g b.ắ.n đinh, thấy nó quen quen, liền nói: “Loại s.ú.n.g này, trước đây thành phố của chúng ta cũng có người chế tạo, những người hiểu biết về gia công cơ khí chỉ cần có máy móc là có thể tự chế tạo. Một số tên trộm chó sử dụng loại s.ú.n.g này. Trên đinh thường bôi thuốc, có bôi thuốc mê, cũng có bôi thuốc độc dành cho chó, đủ loại.”
Từ Diệc Dương khẽ mím môi, đợi mọi người chụp ảnh xong, liền yêu cầu thu gom chứng cứ hiện trường.
Về phía Lâm Linh, đã nhận được tin tức tội phạm truy nã bị bắt giữ ngay lập tức. Mà vào lúc này, lại có thêm vài chiếc xe cảnh sát dừng trước tòa nhà khách sạn. Những người đến ngoài Chi đội trưởng Cát, còn có Cục trưởng và phó cục của Cục cảnh sát thành phố Đào Hà.
Lần này người mà bọn họ bắt giữ được là một tên tội phạm cướp xe lửa thập niên 90 bị truy nã khoảng mười năm, là một nhân vật vô cùng hung hãn thời bấy giờ.
Đồng bọn ngày xưa của ông ta đều đã bị b.ắ.n chết, bây giờ tên tội phạm truy nã này xuất hiện ở Đào Hà, lại có khả năng tái phạm, lúc này sao Cục trưởng có thể không đến?
Chỉ là trong bọn họ không ai ngờ, mọi chuyện lại được giải quyết một cách thuận lợi như vậy. Hơn nữa chỉ có Diêu Tinh của thành phố Giang Ninh là người ra tay, những người khác hoàn toàn không có cơ hội ra tay, người đã bị khống chế.
Đây là chuyện tốt, nhưng đối với cảnh sát Đào Hà, lại có phần tiếc nuối.
Đặc biệt là Chi đội trưởng Cát, sự tiếc nuối trong lòng anh ta còn nặng hơn. Bởi vì cấp dưới của anh ta cũng tham gia vào việc theo dõi và bắt giữ, người được phát hiện trong khu vực thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng người bắt giữ tội phạm truy nã lại là người của Giang Ninh, chuyện này nói ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mất mặt.
Nhưng anh ta tiếc nuối thì tiếc nuối, lại cũng khâm phục Diêu Tinh.
Anh ta cảm thấy thằng nhóc này phản ứng thật nhanh, làm việc cũng nhanh nhẹn. Trong điều kiện Phó Thắng Tường vô cùng cảnh giác như vậy, Diêu Tinh không chỉ lấy được vân tay và mẫu DNA của tội phạm truy nã này một cách thuận lợi, mà còn thuận tay giăng bẫy cho ông ta! Quan trọng nhất là, Phó Thắng Tường, lão cáo già này, lại thật sự sập bẫy!
Lần này, thằng nhóc Diêu Tinh này, thật sự là kiếm lời lớn. Công lao lớn như vậy, cứ thế rơi vào đầu cậu, vậy mà cậu vẫn bình tĩnh tiếp nhận.
Chi đội trưởng Cát cũng không thể ghen tị, chỉ có thể cùng Cục trưởng và đoàn người lên tầng.
Người dân xung quanh đang nhìn từ xa, không lâu sau, rất nhiều người đều biết, khách sạn này có tội phạm truy nã, đã bị cảnh sát hình sự bắt giữ.
Lúc này, trên hành lang khách sạn, cũng có du khách phát hiện Cao Bình đang quỳ gối trước cửa đau đớn rên rỉ, một thanh niên trẻ tuổi bạo gan tiến lại gần một cảnh sát hình sự đang canh giữ Cao Bình, nói: “Các anh có nhầm không, cô gái này là nhân viên phục vụ mà?”
Cảnh sát hình sự không hài lòng liếc người đó một cái, hỏi ngược lại: “Cậu biết cô ta à?”
“Không, làm sao tôi biết cô ta? Tôi chỉ hỏi thôi.”
Cảnh sát hình sự lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Nhân viên phục vụ? Cậu thật sự quá xem thường cô ta. Cậu không biết gì, thì đừng đến can thiệp vào việc điều tra của chúng tôi, chúng tôi bắt người tất nhiên có căn cứ, sẽ không bắt bừa đâu.”
Người du khách đó còn trẻ, bị một số bài báo phản động công khai tẩy não, có phản cảm tự nhiên đối với công quyền.
Nghe cảnh sát hình sự nói vậy, cậu ta không vui, hỏi lại: “Anh nói chuyện gì vậy, tôi là công dân, mỗi năm nhà tôi đều đóng thuế rất nhiều, tôi có nghi ngờ về hành động của các anh, hỏi thăm thì sao, phạm pháp à? Hay là anh cũng bắt tôi luôn đi....”
Diêu Tinh nhìn ra, chắc trong nhà người thanh niên này có tiền, chưa từng bị xã hội đánh gục. Cậu llười phí lời với người này, liền lắc lắc khẩu s.ú.n.g trong tay, nói: “Hai người này xông vào phòng tôi ở, cầm khẩu s.ú.n.g này b.ắ.n vào tôi, nếu tôi không né kịp, giờ nằm dưới đất chính là tôi.”
“Lúc đó cô gái đó ở bên cạnh, cô ta đang cười, hiểu chưa? Lúc tôi bị bắn, cô ta đang cười!”
“Cô ta còn dính líu đến vụ án khác nữa, nghi ngờ có liên quan đến cái c.h.ế.t của đồng nghiệp. Chúng tôi đã tìm được một số bằng chứng, chỉ thiếu bắt người thôi. Cô ta tự chạy vào đây, không bắt cô ta thì bắt ai?”
“Cậu biết cô ta đã làm gì không? Mà còn bênh vực cô ta?”
“Đầu óc không đủ dùng thì đi về bổ sung đi, đừng có ở đây gây phiền.”
“Thật sự tưởng chúng tôi không dám bắt cậu à, một lý do cản trở công vụ là đủ rồi.”
Cậu thanh niên bị mắng đến mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa. Lúc này một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đến hòa giải, kéo cậu thanh niên đi.
Hai người trở về cửa phòng mình, người đàn ông trung niên lại quay đầu nhìn lại Cao Bình, càng nhìn càng thấy quen, cứ như thể đã từng gặp cô gái này ở đâu đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]