Nương của ông ta thật sự không biết nói chuyện.
Vừa muốn mở miệng nói, lão thái thái lại nói: "Chuyện này nếu bị truyền ra, ta và cha ngươi sẽ bị mắng."
"Nếu ngươi có chút hiếu thuận, vậy để cho chúng ta đi theo chăm sóc ngươi thật tốt đi."
"Nếu không chúng ta đi ngay đến kinh thành tố cáo ngươi bất hiếu, để cho Hoàng thượng thu hồi tước vị của ngươi."
Đây là lời trước khi rời khỏi cửa hàng bạc, Thời Khanh Lạc dạy các nàng.
Dù sao bọn họ không làm được, lão Nhị súc sinh này đừng muốn tước vị nữa.
Tiêu Nguyên Thạch trợn to hai mắt: "..."
Lão thái thái và lão gia tử đột nhiên quyết tâm muốn đi theo mình quay về huyện Nam Khê, cũng không biết trúng tà gì.
Trước đó không phải đã đồng ý ở Bắc Thành sao? Sao lại trở quẻ rồi?
Bây giờ ông ta thật sự không có cách nào từ chối cả.
Ông ta biết cha nương không lợi lộc là không dậy sớm, nếu mình không đồng ý, thật đúng là chạy đi kinh thành tố cáo.
Ông ta luôn cảm thấy lão thái thái sẽ không suy nghĩ ra được chủ ý này.
Đột nhiên có một suy đoán: "Nương, hôm nay có phải nương gặp được Thời Khanh Lạc không?"
Tiêu lão thái nghe ông ta hỏi như vậy, đôi mắt hơi trốn tránh: "Không nha, sao vậy?"
Tiêu Nguyên Thạch nhìn chằm chằm lão thái thái, nhìn thấy bộ dạng kia, đoán được nhất định là gặp được Thời Khanh Lạc.
Cũng vì vậy vô cùng tức giận, đứa con dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627845/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.