Nàng cười hỏi: "Trước đó các ngươi không muốn về huyện Nam Khê là không biết về hưởng phúc đúng không?"
Tiêu lão thái nghe được lời này thì vô cùng tức giận: "Lão Nhị súc sinh kia nói đi theo mình sẽ chịu khổ, để cho chúng ta ở lại Bắc Thành còn có Tranh Nhi chăm sóc."
"Ai biết là nó muốn một mình trở về khoe khoang hưởng phúc."
Thời Khanh Lạc thật sự không biết trước khi rời đi phụ thân cặn bã còn muốn chôn hố cho bọn họ.
Cũng may các nàng chưa muốn bỏ qua cho phụ thân cặn bã, nếu không há chẳng phải bị đối phương cắn rồi sao, nhét một đám cực phẩm Tiêu gia ở Bắc Thành, đúng là nghĩ đẹp.
Thời Khanh Lạc lộ ra bộ dạng không lời khó nói hết: "Trong tay của ông ta không thiếu tiền và sản nghiệp, có lẽ là sợ các ngươi đi theo trở về, ông ta sắp xếp không tốt đi."
Tiếp đó nàng lại nói tiếp: "Sau này ông ta không có con trai, hẳn là muốn về huyện Nam Khê nhận một đứa bé làm con thừa tự dưỡng lão, có tước vị và nhiều gia sản như vậy, đứa con trai đó sẽ rất hiếu thuận với ông ta."
"Nếu các ngươi muốn đi theo về huyện Nam Khê, nếu như cảm thấy đứa bé thừa tự không thích hợp, vậy khẳng định sẽ phản đối, ông ta cũng không có cách nào nhận con thừa tự, cho nên mới giựt dây các ngươi ở lại Bắc Thành."
"Hơn nữa dù ông ta có con thừa tự, nhưng sau này chờ con gái lớn lên, ông ta còn có thể tuyển con rể ở rể."
"Có nhiều tiền tài như vậy, ông ta về huyện Nam Khê mua một phần sản nghiệp kinh doanh, tương lai cũng không sợ con rể bất hiếu."
Tiêu lão thái không vui bĩu môi một cái: "Một con nha đầu gả ra ngoài, tuyển con rể cái gì."
Đối với đứa cháu gái nhỏ kia, bà ta cũng không thích.
Hơn nữa tuyệt đối không đồng ý lão Nhị đưa gia sản cho con nha đầu kia.
Thời Khanh Lạc cũng biết lão thái thái sẽ nói như vậy: "Mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là huyết mạch duy nhất của Tiêu nam hầu."
Thấy đám Ngô thị đảo mắt suy nghĩ, Thời Khanh Lạc sợ các nàng muốn hại tiểu cô nương.
Vì vậy lâp tức nói: "Thật ra nếu không muốn cho con bé thừa kế tài sản, vậy cứ để mẹ con bọn họ ở Bắc Thành là được."
"Cho ngôi nhà này, lại đưa một ít sản nghiệp làm của hồi môn tương lai, Bắc Thành cách Nam Khê xa như vây, tương lai Tiêu Nam tước muốn giúp đỡ cũng không có cách nào."
Ngày hôm qua Đào Liễu đã truyền tin để cho tiểu tướng công giúp đỡ, xem có thể để mẹ con bọn họ ở lại Bắc Thành hay không, bọn họ không muốn về huyện Nam Khê.
Lúc trước muội muội của Đào Liễu bị Cát Xuân Như khống chế, sau khi được tướng công nàng cứu ra, gả cho một gia đình nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Nhưng năm ngoái đột nhiên tướng công nàng ấy bị bệnh chết, nàng ấy sinh ra một đứa con gái, nhà chồng không dung mẹ con các nàng.
Vì vậy mang theo con gái đến Bắc Thành nhờ vả Đào Liễu.
Đào Liễu muốn ở Bắc Thành với muội muội, cùng nhau nuôi lớn hai đứa bé.
Chẳng qua phụ thân cặn bã không biết chuyện này, cho nên Đào Liễu nghe nói bọn họ phải đi kinh thành, không kịp chờ đời mà viết thư nhờ giúp đỡ.
Đúng lúc Thời Khanh Lạc làm luôn chuyện của Đào Liễu.
Quả nhiên, ba người Lão thái thái vừa nghe đã cảm thấy ý kiến này hay.
Còn về tại sao Thời Khanh Lạc lại đưa ra chủ ý như vậy, các nàng suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy phu thê bọn họ không thích muội muội này, cho nên không hy vọng muội muội dính lấy ánh sáng của Tiêu Nguyên Thạch.
Lão thái thái suy nghĩ một chút: "Một nha đầu mà thôi, cần gì phải để lại nhà, còn có cửa hàng làm đồ cưới."
"Tủy tiện cho hai trăm lượng đuổi đi là được."
Vương thị và Ngô thị đã xem sản nghiệp của Tiêu Nguyên Thạch là nhà mình, vì vậy gật đầu: "Đúng, nha đầu không đáng tiền."
Thời Khanh Lạc: "..." Nếu không phải cần dùng những người này gây khó dễ cho phụ thân cặn bã, nàng thật sự muốn tự ra tay đánh bọn họ một trận.
Nàng sầm mặt nói: "Nha đầu thì không đáng giá? Ta cũng là nha đầu, nhưng làm quận chúa đó thôi."
"Lại nói, các ngươi cũng không phải là nha đầu sao, nếu nói như vậy có phải các ngươi cũng không có tư cách ăn uống ngon miệng không."
nàng nghiêm mặt như vậy, ba người Tiêu lão thái căng thẳng trong lòng.
"Khanh Lạc, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không nói ngươi, tất nhiên ngươi khác biệt."
"Đúng đúng, thân phận ngươi cao quý, sao có thể là một đồ lỗ vốn chứ."
Thời Khanh Lạc hừ lạnh: "Sau này nói chuyện chú ý một chút."
Ba người lập tức nịnh hót: "Được được, sau này chúng ta sẽ chú ý."
Lúc này sắc mặt Thời Khanh Lạc mới hòa hoãn: "Sao các ngươi lại ngốc như vậy."
"Đây chính là huyết mạch cuối cùng của Tiêu nam tước, coi như nỡ mặt ông ta, cũng không có khả năng cho hai trăm lượng rồi đuổi đi."
"Chẳng qua chỉ cho một căn nhà, đưa một ít sản nghiệp mà thôi, so với tài sản của Tiêu nam tước, đó chính là chính trâu mất một cọng long."
Các ngươi phải biết mà lựa chọn."
"Nếu sau này để cho Tiêu nam tước cho con gái tuyển ở rể, tất cả sản nghiệp đều là của bọn họ."
"Còn không bằng bây giờ cho đứa bé kia nhiều đồ đuổi đi, sau này cũng sẽ không chạy về huyện Nam Khê tìm Tiêu Nam tước nữa."
"Các ngươi chủ động nói ra, Tiêu Nam Tước cũng sẽ vui mừng, cảm thấy các ngươi đau lòng cho con gái của mình.”
Tiếp đó Thời Khanh Lạc lại d.a.o động một trận làm cho ba người lão thái thái cũng cảm thấy có đạo lý.
Vì vậy chờ lúc ra khỏi cửa hàng bạc, đã kiên định với hai suy nghĩ.
Đầu tiên nhất định phải đi theo về huyện Nam Khê, thứ hai là phải để mẹ con Liễu Như lại Bắc Thành.
Cũng vì vậy Tiêu gia lại diễn ra một vở kịch.
Lão thái thái trở về nói một tràngg với lão gia tử, hai người đi ngay tìm được Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu lão thái thái kéo tay Tiêu Nguyên Thạch, hiền lành nói: "Lão Nhị, chúng ta suy nghĩ rồi vẫn không yên tâm để cho ngươi trở về một mình, cho nên chúng ta quyết định đi theo ngươi trở vfe."
Lão gia tử cũng quan tâm nói: "Ngươi đi đứng không tiện, chúng ta không đi theo về, ai sẽ chăm sóc cho ngươi?"
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta rất muốn nói, các ngươi không đi theo đã là sự chăm sóc cho ta rất tốt rồi.
"Cha nương, huyện Nam Khê chỉ là một huyện nhỏ, không thể sầm uất bằng Bắc Thành, cho nên ta thật sự không muốn các ngươi trở về chịu khổ."
"Ở bên cạnh ta có gã sai vặt và thị nữ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình."
Tiêu lão thái lắc đầu: "Không được, sao gã sai vặt và thị nữ có thể giống như mẹ ruột chăm sóc tốt cho ngươi được?"
"Không có chúng ta canh chừng, bọn họ sẽ giở thủ đoạn ức h.i.ế.p ngươi."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nương đến chăm sóc, ta mới không yên tâm đó.
Ông ta lộ ra bộ dạng hiếu thuận: "Cha nương, nhưng ta không đánh lòng để cho các ngươi chịu khổ!"
Tiêu lão thái thầm mắng súc sinh này lại muốn lừa bọn họ.
Trên mặt lại lộ ra vẻ càng từ ái, vỗ tay của ông ta: "Nhưng ngươi chính là con trai mà ta thương nhất, chỉ cần có thể chăm sóc cho ngươi, chúng ta chịu khổ một chút thì tính là cái gì?"
Lão gia tử cũng gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước chúng ta đi kinh thành rồi đến Bắc Cương, cũng vì chăm sóc cho ngươi."
"Ngươi trở về huyện Nam Khê, tất nhiên chúng ta cũng không thể sống trong nhung lụa vứt bỏ ngươi được."
"Lúc trước ở trong thôn cái khổ gì chúng ta cũng đã trải qua, chỉ cần có thể lúc nào cũng được chăm sóc ngươi, cực khổ đi nữa chúng ta cũng vui vẻ."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Quỷ mới tin lời này.
Hai lão này coi trọng nhất chính là con trai út và cháu trai lớn, bây giờ lại trái lương tâm coi trọng đau lòng ông ta nhất, thật là quá giả.
Ông ta cảm ơn bọn họ, nhưng không cần như vậy.
Tất nhiên Tiêu Nguyên Thạch không muốn để cho bọn họ đi theo.
Lạ nói không ít chỗ tốt ở Bắc Thành, đều bị lão thái thái và lão gia tử quả quyết từ chối.
Tiêu lão thái không muốn dài dòng thêm với tiểu súc sinh này.
Vì vậy kéo ông ta đột nhiên khóc: "Lão Nhị, ngươi đây không phải hiếu kính với chúng ta, mà là hại chúng ta: "
"Làm cha nương sao có thể bỏ mặt con ruột của mình chứ? Đó không phải là ngay cả súc sinh cũng không bằng sao."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]