Thời Khanh Lạc vẫn luôn nói năng thô lỗ với nàng ta, nam nhân kia chẳng những không giúp đỡ nàng ta, mà còn cố tình dung túng cho Thời Khanh Lạc.
Trớ trêu thay, lúc đó nàng ta không hề phát hiện, nhưng bây giờ nàng ta đột nhiên nhìn thấy rõ ràng.
Nếu có cơ hội, nàng ta nhất định phải để Thời Khanh Lạc nếm thử mùi vị rơi vào vũng lầy như mình.
Nàng ta bình thản, chủ động đi tới nắm lấy cánh tay Cát Xuân Như, dáng vẻ nhu nhược nhìn về phía Thời Khanh Lạc.
“Quận chúa Phúc Bảo, vừa rồi tỷ tỷ của ta đã mạo phạm, là tỷ ấy không đúng, ta thay mặt tỷ ấy xin lỗi ngươi, mong ngươi lượng thứ!”
Sau đó kéo cánh tay Cát Xuân Như: “Tỷ, chúng ta về trước đi.”
Mặc dù nàng ta rất ghét Thời Khanh Lạc nhưng nàng ta sẽ không giống như tỷ tỷ mình, ngu ngốc đến mức đối đầu trực diện với đối phương.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của tứ công tử đối với Thời Khanh Lạc thân thiện như vậy, nàng ta mà tranh chấp với Thời Khanh Lạc thì chẳng phải sẽ để lại ấn tượng xấu trước hắn ta sao.
Nàng ta cũng không muốn làm Nghệ vương có ác cảm với mình.
Vừa hay nàng ta có thể dùng chuyện này để Nghệ vương và tứ công tử có cái nhìn khác về mình, sẽ phát hiện nàng ta là một nữ tử tri thư đạt lý.
Cát Xuân Như bị muội muội lôi kéo, cũng nhận ra vừa nãy bản thân đã quá bốc đồng.
Vì bị Thời Khanh Lạc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, cho nên nàng ta mới cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Nàng ta nhìn Thời Khanh Lạc một cái thật sâu trước khi gật đầu với Cát Xuân Di: “Được, chúng ta đi thôi.”
Thời Khanh Lạc chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu Cát Xuân Di, quả nhiên là một con sói mắt trắng.
Nếu Cát Xuân Di nhảy ra đối đầu với nàng, ít ra vẫn còn tình người.
Nhưng nàng ta không chỉ lôi kéo để Cát Xuân Như nhượng bộ, còn bày ra dáng vẻ tri thư đạt lễ, nhu nhược mà xin lỗi, khẳng định tỷ tỷ nàng ta không đúng
Mặc dù đó quả thực là một cách xử lý không tồi, nhưng cũng đại biểu là làm vậy quá m.á.u lạnh.
Nếu đổi thành Cát Xuân Như ở vị trí tương tự, tám chín phần mười là sẽ kích động tìm nàng đối chất, bảo vệ muội muội nàng ta.
Nhưng điều này cũng chứng minh Cát Xuân Như thật đáng thương.
Nàng nhìn Cát Xuân Như nói một cách ẩn ý: “Trả giá nhiều như vậy và đây là những điều ngươi nhận được, chẳng lẽ ngươi còn không phải là trò cười lớn nhất sao?”
Nhưng nàng không đồng cảm với Cát Xuân Như chút nào, chỉ cảm thấy đối phương xứng đáng với điều đó.
Môi trường giáo dục của một gia đình là rất quan trọng. Cát Xuân Như trưởng tỷ như mẹ hiền, nuôi nấng muội muội và đệ đệ. Là “Tấm gương tốt” ích kỷ và tàn nhẫn, dung túng cho đệ đệ và muội muội không có điểm dừng.
Cho nên mới nuôi ra hai kẻ m.á.u lạnh, tàn nhẫn và vô ơn như thế này.
Đặc biệt là Cát Xuân Di, chẳng những học được sự tàn nhẫn độc ác đó của Cát Xuân Như, mà còn trò giỏi hơn thầy.
Cát Xuân Như ngẩn người, khó hiểu nói: “Ngươi có ý gì?”
Rồi nàng ta đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn Thời Khanh Lạc: “Ngươi đừng hòng sỉ nhục ta.”
Thời Khanh Lạc cười nhạo một tiếng: “Ngươi coi trọng mình quá rồi đó, với thân phận hiện tại của ta muốn làm gì ngươi mà không được?”
Nàng nhìn sang Cát Xuân Di: “Thật ra các ngươi muốn gom đủ năm ngàn lượng cũng rất đơn giản, bảo muội muội ngươi đến phủ phó đô đốc tìm Tiêu phó đô đốc, chút tiền ấy chỉ là chuyện nhỏ.”
Cát Xuân Di kiềm chế để sắc mặt mình không thay đổi nhưng lại nheo đôi mắt lại.
Nàng ta nhìn Thời Khanh Lạc: “Ta không hiểu quận chúa Phúc Bảo đang muốn nói gì.”
Chẳng lẽ Thời Khanh Lạc đã biết chuyện riêng giữa nàng ta và Tiêu Nguyên Thạch ư?
Thời Khanh Lạc nhếch môi: “Trong lòng ngươi tự hiểu là được rồi.”
Nàng quay đầu, nói với những người đang đứng chờ: “Đi thôi, chúng ta đi uống trà.”
Nàng sẽ không có lòng tốt mà trực tiếp nói cho Cát Xuân Như biết.
Để Cát Xuân Như từ từ phát hiện, đệ đệ muội muội mà nàng ta nuôi dạy đều là kẻ vô ơn, sẽ càng khiến nàng ta đau lòng hơn.
Nàng nói như vậy chẳng qua là cố ý dẫn đường cho Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị đang co đầu rụt cổ đứng cách đó không xa.
Tuy hai người này đều ngu ngốc và thâm độc nhưng về mặt này bọn họ lại nhạy bén hơn Cát Xuân Như nhiều.
Quả nhiên, Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị đều chăm chú nhìn Cát Xuân Di, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cát Xuân Như nhìn thấy Thời Khanh Lạc đi xa, mới nói với Cát Xuân Di: “Chúng ta về nhà.”
Nàng ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Thời Khanh Lạc đang muốn làm nhục mình.
Cát Xuân Di thấy dáng vẻ này của tỷ tỷ thì thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may tỷ tỷ không nghĩ nhiều, vì thế gật đầu: “Được!”
Sau đó lại quay đầu, trừng mắt nhìn Cát Xuân Nghĩa: “Còn không mau đi về.”
Đối với ca ca này, nàng ta chẳng thể hòa nhã nổi.
Cát Xuân Nghĩa nhìn thấy cử chỉ của muội muội, trong lòng cười lạnh nhưng không nói gì.
Một chiếc giày rách bị nhị hoàng tử hưu, cũng dám đứng trước mặt ca ca giễu võ dương oai.
Nghĩ đến những gì Ngưu thị nói, có lẽ Cát Xuân Di vẫn còn giấu tiền, nên hắn ta tạm thời nhịn xuống.
Trước khi Thời Khanh Lạc bước vào trong phòng, nói với nha hoàn bên cạnh: “Ngươi lên xe ngựa đợi chúng ta đi.”
Đây là cao thủ mà tiểu tướng công sắp xếp bên cạnh nàng.
Nàng vẫn cảm thấy tên quản sự vừa rồi có gì đó không ổn, dụ dỗ Cát Xuân Nghĩa thua tiền, để Cát Xuân Như đi gom tiền, có lẽ mục đích không chỉ đơn giản như vậy.
Hơn nữa nàng đã quan sát biểu hiện của Lương Minh Văn, xác định đó không phải do hắn ta làm.
Nếu cảm giác của nàng là đúng, thì sau lưng tên quản sự kia có người sai khiến.
Cho nên mới bảo nha hoàn giỏi theo dõi và điều tra bên cạnh mình đi ra ngoài, để thăm dò thử.
Nha hoàn này đã theo Thời Khanh Lạc một thời gian, cho nên vừa nghe liền biết nàng có ý gì: “Dạ!”
Mấy người Thời Khanh Lạc vào phòng rồi ngồi xuống, Lương Minh Văn sai người dâng trà.
Hắn ta tò mò hỏi Thời Khanh Lạc: “Hai nữ tử vừa rồi có thù oán gì với ngươi sao?”
“Nếu ngươi thấy bọn họ không vừa mắt, ta sẽ sai quản sự xả giận cho ngươi.”
Nếu nàng dồng ý, thế chẳng phải nợ hắn ta một ân tình sao.
Thời Khanh Lạc lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của tứ công tử nhưng không cần đâu.”
Nàng nhìn hắn ta, nói đùa một câu: “Vừa rồi ta thấy ánh mắt Cát Xuân Di nhìn ngươi chứa đựng tình ý trìu mến, tứ công tử có sức hấp dẫn thật.”
Bộ dạng vừa rồi của Cát Xuân Di còn không phải là làm cho tên này xem sao.
Muốn leo lên cành cao, Lương Minh Văn đúng là một lựa chọn không tồi.
Vì Cát Xuân Di và phụ thân cặn bã đã câu kết với nhau, nàng sợ Lương Minh Văn không cẩn thận sẽ trúng chiêu. Cho nên nói lời này nhìn như đang nói đùa nhưng thật ra là nhắc nhở hắn ta.
Nàng không muốn Cát Xuân Di leo lên cành cao như Lương Minh Văn, sau đó tác oai tác oái.
Lương Minh Văn ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười: “Quận chúa Phúc Bảo nói đùa, nữ nhân như vậy, có cho không ta cũng không lấy.”
Trước đó hắn ta tính kế, kêu Cát Xuân Như đi trộm bản đồ trong tay Tiêu Nguyên Thạch, tất nhiên đã điều tra chi tiết về Cát Xuân Như.
Đột nhiên bên cạnh Cát Xuân Như lại có thêm một muội muội, nên hắn ta cũng cho người đi điều tra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]