“Nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ rất thất vọng đấy.”
“Dù sao so với rượu của Phượng gia, chúng ta vẫn thích rượu của Đồ gia hơn.”
Lời này rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện, cũng như chặn họng Thời Khanh Lạc, không để nàng tìm cách biện minh.
Thời Khanh Lạc khẽ cười một tiếng, lập tức đáp trả: “Xem ra ánh mắt của ngươi không được tốt lắm.”
“Rượu này của ta, một nửa được mang đến từ kinh thành, một nửa là được ủ ở huyện Hà Dương.”
“Vậy mà ngươi lại nhìn ra là của Phương gia. Sau khi ngươi dự tiệc xong, ta thấy ngươi nên tìm một lang trung thật giỏi khám lại mắt mình đi.”
Người kia nghẹn lời, vậy mà Thời Khanh Lạc lại dám ám chỉ là hắn ta bị mù trước mặt mọi người, thật quá đáng.
Lúc này Tiêu Hàn Tranh cũng cười nói: “Tiêu mỗ bất tài, ta chính là đồ đệ của thần y. Nếu ngươi thật sự không tìm được lang trung tài giỏi để khám mắt. Có thể gửi bái thiếp đến chỗ ta, ta sẽ chữa miễn phí cho ngươi.”
Lời này lại càng chứng minh, tiểu thê tử của hắn nói mắt người kia bị mù.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, thật sự không ngờ phu thê Tiêu Hàn Tranh lại chủ động gây thù thuốc oán thế này.
Bây giờ Bắc Thành đều đang lan truyền, Phúc Bảo quận chúa hành sự rất kiêu ngạo và bộc trực, hôm nay nhìn thấy quả đúng là sự thật.
Mấu chốt ở chỗ, Tiêu tri phủ không những không ngăn cản mà còn chủ động ra tay hỗ trợ.
Trước đây có tin đồn cho rằng Tiêu tri phủ rất sủng thê, còn nói hắn sợ vợ.
Trước đó bọn họ còn nghĩ đây chỉ là lời đồn, nhưng nhìn dáng vẻ này thì đúng là thật rồi.
Tên con cháu thế gia vốn muốn bắt lỗi lại bị phu thê Tiêu Hàn Tranh lần lượt đả kích, sắc mặt có chút khó coi.
Nhà hắn ta được xếp vào hàng trung lưu trong những nhà thế gia ở Bắc Thành, từ lâu đã sớm nương nhờ Đồ gia.
Nhà hắn ta cũng không sợ tri phủ như Tiêu Hàn Tranh, cho nên mói bị Đồ gia chủ sắp xếp tới kiếm chuyện với Thời Khanh Lạc.
Ai ngờ hai người này lại thô lỗ như vậy.
Cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, hắn ta cảm thấy có chút xấu hổ.
Vì thế ngượng ngùng cười nói: “Có thể do khoảng cách khá xa nên ta đã nhìn nhầm.”
Nhưng vẫn không bỏ ý định bắt lỗi: “Quận chúa nói những vò rượu này được mang đến từ kinh thành và huyện Hà Dương, có phải muốn nói đây là rượu do ngươi ủ không?”
Chỉ cần Thời Khanh Lạc thừa nhận, một hồi lại lấy rượu của Phương gia tới để gạt mọi người thì đúng là tự vả vào mặt.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Tất nhiên là rượu do ta ủ...”
“Mọi người ở đây có lẽ cũng nghe nói, ta đã mua lại tửu phường và tiệm rượu của Phương gia.”
“Nhân cơ hội này cũng muốn nói với mọi người. Sau này, tửu phường Phương gia sẽ đổi tên thành tửu phường Nam Khê, chuyên bán rượu do ta ủ, hoặc các loại rượu khác nhau được ủ theo công thức riêng của ta.”
“Hôm nay đúng lúc giới thiệu cho mọi người, để mọi người nếm thử những loại rượu mà chúng ta sẽ cho bán ở tửu phường Nam Khê.”
Nàng vẫy tay với một thị nữ, người nọ liền bưng khay đi tới.
Sau đó, gã sai vặt ôm vò rượu đứng phía sau cũng đi tới.
Thời Khanh Lạc nhận lấy vò rượu: “Trước đó tại Đồ gia, ta đã nếm thử rượu hoa hạnh do Đồ phu nhân ủ.”
“Lúc ấy uống một ngụm đã cảm thấy rất tệ, nhưng ta không có nói ra.”
“Chỉ là Đồ phu nhân cứ nhìn chằm chằm rồi hỏi ta, cho nên ta đành nói đúng sự thật.”
“Nhưng hiển nhiên là Đồ phu nhân không vui, nói muốn uống rượu hoa do ta ủ.”
“Để không làm Đồ phu nhân và vị công tử thế gia gắn bó với Đồ gia vừa rồi thất vọng, ta mở một vò rượu hoa đào cho mọi người nếm thử.”
Thời Khanh Lạc cố ý kể ra chuyện này.
Chẳng phải những người này luôn nói nàng là thôn phụ sao, cho nên nàng mới dựng lên tính cách ngay thẳng, bộc trực ở Bắc Cương.
Cố ý điểm danh tên công tử thế gia muốn kiếm chuyện vừa rồi, có dính dáng tới Đồ gia, ám chỉ là Đồ gia đã sai sử tên kia.
Nàng là người thẳng thắng không thích dây dưa, làm việc không như lẽ thường, khiến đám người Đồ phu nhân và Đồ gia tức chết.
Quả nhiên, sắc mặt của Đồ phu nhân và người Đồ gia người càng thêm khó coi.
Đặc biệt là Đồ phu nhân, mặt mũi tối sầm.
Thời Khanh Lạc này thật là quá đáng, chẳng những công khai coi thường rượu hoa bà ta ủ là dở tệ, còn ám chỉ người tính kiếm chuyện vừa rồi là do bọn họ sắp đặt.
Chẳng biết quy củ phép tắc gì cả, lý nào lại vậy!
Những người có mặt ở đây thật sự không ngờ Thời Khanh Lạc lại kiêu ngạo và ngang ngược như vậy, đây rõ ràng là muốn tranh chấp với Đồ gia và Đồ phu nhân.
Trong yến tiệc lần trước, rốt cuộc Đồ phu nhân đã đắc tội gì với nàng vậy?
Hay là Đồ gia đã ngầm đắc tội vị quận chúa Thời Khanh Lạc này?
Đồng thời trong lòng cũng có một suy nghĩ, vị Phúc Bảo quận chúa này không dễ trêu chọc.
Chẳng những kiêu ngạo, mà còn chẳng lưu lại chút mặt mũi nào, Đồ phu nhân đắc tội nàng cũng thật xui xẻo.
Đồ phu nhân cảm nhận được những ánh mắt soi mói từ mọi người, tức gần chết.
Chỉ có thể lạnh lùng mở miệng nói: “Nếu quận chúa đã tự tin như vậy, ta đây cũng rất muốn thử xem, rượu hoa đào do quận chúa ủ ngon tới cỡ nào.”
Thời Khanh Lạc đã ở trước mặt mọi người hạ thấp bà ta, tất nhiên bà ta cũng không cần nể nang gì nữa.
Thời Khanh Lạc nở nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy phu nhân hãy xem cho thật kỹ.”
Nàng mở vò rượu trên tay ra.
Một mùi thơm nhẹ dễ chịu của hoa đào lan tỏa trong không khí, ai ngồi phía trước đều có thể ngửi thấy.
Người ở tầng dưới cơ bản cũng đã lên tầng hai, đứng trong góc hoặc tìm chỗ trống để quan sát.
Những người đứng gần đều có thể ngửi được mùi.
Những ai đã từng uống rượu hoa đào của Đồ gia đều cho rằng, chỉ cần ngửi mùi rượu này thôi là đã thấy ngon hơn rượu của Đồ gia.
Sau đó Thời Khanh Lạc ôm vò rượu rót vào từng chiếc ly thủy tinh mà thị nữ đang cầm.
Rất nhanh hơn hai mươi ly thủy tinh đã được đổ đầy.
Đồng thời mọi người cũng nhìn thấy, trong ly thủy tinh trong suốt kia là chất lỏng màu hồng nhạt
Trên mặt mọi người đều không khỏi lộ ra sự kinh ngạc, vì rượu trong ly tuy có màu hồng nhạt nhưng lại trong suốt và không hề có tí vẩn đục nào.
“Mời mọi người nếm thử rượu hoa đào!”
Nàng nói xong, thị nữ kia liền bưng khay đi về phía bàn của Cẩm vương và Nghệ vương.
Hai người có địa vị cao nhất, nên tất nhiên phải cho họ thử trước .
Sau đó Thời Khanh Lạc gọi thị nữ thứ hai tiến lên, tiếp tục rót rượu, vò rượu cũng thay đổi mấy lần.
Chờ đến khi trên tay ai cũng cầm một ly rượu hoa đào, lúc này mới dừng lại.
Sau khi nếm thử rượu hoa đào, tất cả những người có mặt đều không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Rượu hoa đào vào miệng mang theo hương hoa thoang thoảng, vị dịu nhẹ, uống xong vẫn còn lưu lại vị ngọt trong miệng.
Các nam nhân không thích loại rượu này cho lắm, nhưng không thể phủ nhận nó thật sự rất ngon.
Các phu nhân và tiểu thư uống xong, hầu hết tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên là rất thích mùi vị này.
Đặc biệt là nhìn màu rượu trong veo hồng nhạt trong ly, họ lại càng thích.
Nhất là khi Thời Khanh Lạc giới thiệu về công dụng của rượu hoa đào, ánh mắt của các phu nhân và tiểu thư đều sáng lên.
Khi Đồ phu nhân uống rượu hoa đào xong, sắc mặt bỗng đỏ bừng.
Không phải say, mà là vì xấu hổ.
Khi Thời Khanh Lạc rót rượu vào ly, bà ta biết so về màu sắc của rượu, bà ta đã thua.
Chỉ hy vọng mùi vị không ngon.
Nhưng dù sao bà ta cũng là người ủ rượu lâu năm, vừa nhấp một ngụm liền biết, đến mùi vị bà ta cũng thua.
Vào thời khắc mấu chốt, Thời Khanh Lạc vẫn không buông tha cho bà ta.
“Đồ phu nhân cảm thấy, rượu do ta ủ so với rượu của ngươi ủ thì thế nào?”
Hôm nay trước mặt mọi người nàng nhất định phải ăn thua đủ với Đồ gia.
Những ngày gần đây, thỉnh thoảng sẽ có nữ tử mỹ mạo hết lần này đến lần khác dùng nhiều cách tiếp cận tiểu tướng công, tra ra mới biết là Đồ phu nhân và con trai bà ta giở trò.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]