Lương Vũ Thuân nghe vậy thì không nói nên lời.
Gã nhanh miệng hỏi: “Từ bao giờ Thời Khanh Lạc lại thành con dâu ngươi thế hả?”
Lương Vũ Lâm nói với vẻ mặt tự hào: “Ta đã thỉnh chỉ tứ hôn, Nguyệt Lan cũng đã đồng ý gả cho ta. Sau này Hàn Tranh sẽ là con trai của ta, vậy Khanh Lạc tất nhiên cũng là con dâu của ta rồi.”
Ông liếc nhìn Lương Vũ Thuân: “Ta biết ngươi ghen tị, nhưng có ghen tị cũng vô dụng.”
Lương Vũ Thuân: “……” Gã ghen tị cái quái gì chứ.
Vả lại đây là trọng điểm sao?
Cái tên này cưới một phụ nhân đã hòa ly, chẳng biết đang kiêu ngạo, đắc ý cái gì nữa.
Tuy Tiêu Hàn Tranh thật sự rất xuất sắc nhưng người ta vẫn mang họ Tiêu.
Vẻ mặt hắn ta như thể không còn gì để nói nữa: “Ngươi vui là tốt rồi.”
Những người có mặt không chỉ vùi đầu ăn uống mà còn dựng tai nghe ngóng...
Nghe mấy lời vừa rồi và khẩu khí chắc nịch của Nghệ vương, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Xem ra Nghệ vương đối với mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh không chỉ là yêu thích bình thường.
Không ít người đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Nguyên Thạch để xem trò hay.
Như đang nói, thê tử mà ông ta hòa ly lại được Nghệ vương coi như bảo vật, xem ra ánh mắt của ông ta không tốt lắm.
Điều này làm cho Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên có chút hối hận, đáng lẽ hôm nay ông ta không nên đến yến tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627752/chuong-799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.