Gã nhanh miệng hỏi: “Từ bao giờ Thời Khanh Lạc lại thành con dâu ngươi thế hả?”
Lương Vũ Lâm nói với vẻ mặt tự hào: “Ta đã thỉnh chỉ tứ hôn, Nguyệt Lan cũng đã đồng ý gả cho ta. Sau này Hàn Tranh sẽ là con trai của ta, vậy Khanh Lạc tất nhiên cũng là con dâu của ta rồi.”
Ông liếc nhìn Lương Vũ Thuân: “Ta biết ngươi ghen tị, nhưng có ghen tị cũng vô dụng.”
Lương Vũ Thuân: “……” Gã ghen tị cái quái gì chứ.
Vả lại đây là trọng điểm sao?
Cái tên này cưới một phụ nhân đã hòa ly, chẳng biết đang kiêu ngạo, đắc ý cái gì nữa.
Tuy Tiêu Hàn Tranh thật sự rất xuất sắc nhưng người ta vẫn mang họ Tiêu.
Vẻ mặt hắn ta như thể không còn gì để nói nữa: “Ngươi vui là tốt rồi.”
Những người có mặt không chỉ vùi đầu ăn uống mà còn dựng tai nghe ngóng...
Nghe mấy lời vừa rồi và khẩu khí chắc nịch của Nghệ vương, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Xem ra Nghệ vương đối với mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh không chỉ là yêu thích bình thường.
Không ít người đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Nguyên Thạch để xem trò hay.
Như đang nói, thê tử mà ông ta hòa ly lại được Nghệ vương coi như bảo vật, xem ra ánh mắt của ông ta không tốt lắm.
Điều này làm cho Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên có chút hối hận, đáng lẽ hôm nay ông ta không nên đến yến tiệc này.
Nhưng mà, dù lúc này có buồn bực thế nào, ông ta cũng không thể đứng lên phản bác một thân vương có quyền lực.
Chỉ có thể chịu đựng những ánh mắt khác thường của mọi người.
Trong lòng nhiều vị phu nhân và tiểu thư đều sinh ra cảm giác bất bình và ghen tị.
Tuy dung mạo của Khổng thị không tồi, trông vẫn rất trẻ trung nhưng sao có thể xứng đôi với Nghệ vương được?
Với địa vị và phân thận của Nghệ vương, cũng như tướng mạo và khí chất, muốn tìm thiếu nữ chưa lập gia đình đâu có gì là khó, cớ gì cứ đeo bám một phụ nhân đã hòa ly chứ.
Khổng thị này có bản lĩnh thật.
Trong số đó, Đồ phu nhân chính là người cảm thấy bất bình nhất.
Người ngồi bên cạnh bà ta là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cũng là con gái của Đồ phu nhân tên Đồ Ngọc Kiều, được bà ta yêu thương sủng ái hết mực.
Trước đó, khi nàng ta nhìn thấy Nghệ vương xuất hiện, cảm thấy rất đỗi kinh ngạc trước dung mạo của người này.
Thật sự là người này quá đẹp, khí chất thoát tục, bất phàm, giống như thần tiên hạ phàm vậy.
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh cũng rất đẹp nhưng do với thân phận của Nghệ vương thì kém hơn rất nhiều.
Biết Nghệ vương vẫn chưa có vương phi, trong lòng nàng ta không khỏi rung động .
Nàng ta biết cha muốn tứ ca cưới thôn nữ Tiêu Bạch Lê kia, vì muốn lưu lại một đường lui cho Đồ gia.
Nhưng nàng ta lại có cùng suy nghĩ với mẫu thân, nếu làm vậy thì thiệt thòi cho tứ ca quá.
Bây giờ nhìn thấy Nghệ vương, trong lòng nàng ta nảy ra một ý định.
Nếu nàng ta có thể gả cho Nghệ vương, tương lai nếu Cẩm vương có thua nhà nàng ta chẳng những có đường lui, mà còn có thể tiếp tục sống vinh hoa phú quý.
Nàng ta vẫn chưa định hôn sự, trước đó thật sự chẳng có hứng thú gì với những thiếu niên tài tuấn ở Bắc Thành.
Nhưng sau khi nhìn thấy Nghệ vương, nàng ta liền cảm thấy đây là nam nhân mà nàng ta muốn gả.
Trông vừa tuấn mỹ, lại vừa tao nhã, phong độ, còn mang theo sự quyến rũ và trưởng thành, những con cháu thế gia kia làm sao có thể so sánh được.
Vốn định chờ yến tiệc kết thúc, sẽ nói ý định của mình với cha và mẫu thân.
Nhưng giờ lại nghe được Nghệ vương nói muốn cưới mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh, vẻ mặt nàng ta bỗng thay đổi.
Một nữ nhân già lại đã từng sinh con, dựa vào đâu chứ? Xứng sao?
Tay nàng ta nắm chặt làn váy, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng chẳng phải bây giờ còn chưa thành thân sao, nàng ta vẫn còn cơ hội.
Vì món ăn đa dạng, màu sắc và hương vị lại đẹp mắt nên những ai đến dự tiệc đều cảm thấy, chuyến này đi thật đáng giá.
Trên đời này, chỉ có mỹ thực là không thể bỏ qua, cho dù trải qua ngàn năm sau thì điều này vẫn luôn đúng.
Thế là mọi người ăn uống vui vẻ, nhiều người dù đã no căng bụng nhưng vẫn tiếp tục gắp đồ ăn ra đĩa.
Cả mấy món tráng miệng này nữa, sao có thể ngon như vậy.
Đặc biệt là bánh tart trứng và bánh kem, rất được các phu nhân và tiểu thư yêu thích.
Tuy phong tục phổ biến ở Bắc Cương rất cởi mở nhưng đối với yến tiệc có nhiều người tham dự thế này, mọi người vẫn dựa theo thói quen nam nữ ngồi bàn riêng.
Đồ phu nhân và con gái sẽ ngồi cùng các phu nhân mà bình thường hay qua lại.
Dù ăn toàn món ngon nhưng Đồ phu nhân thật sự chẳng nuốt nổi.
Nhìn những phu nhân trước mặt tuy vẫn ăn uống nhã nhặn, nhưng tốc độ ăn lại nhanh hơn, trước mặt bọn họ bày rất nhiều đĩa.
Đồ phu nhân thấy thế thì rất khó chịu
Thấy trong yến tiệc không có rượu, bà ta có chút ngồi không yên.
Vì vậy, bà ta nháy mắt ra hiệu với Đồ gia chủ đang ngồi một mình ở bàn cách đó không xa.
Tuy trong lòng Đồ gia chủ có hơi không vui nhưng cảm thấy thức ăn rất ngon, nên không khỏi ăn nhiều một chút.
Sau khi nhận được ánh mắt của phu nhân, thế là nháy mắt ra hiệu với người hầu cận đang đứng hầu hạ ở phía sau.
Người hầu cận hiểu ý, giả vờ đi lấy thức ăn cho Đồ gia chủ, nhưng thực chất lại ra hiệu cho một tên con cháu thế gia cũng đang đi lấy thức ăn.
Thế là, sau khi người đó lấy một đĩa vịt quay rồi ngồi xuống, hắn ta nhìn lên Thời Khanh Lạc đang định đi xuống lầu.
“Quận chúa, nhiều món ngon thế này, sao có thể thiếu rượu ngon chứ.”
“Tiệc đứng này của các ngươi không có rượu sao?”
Lời này vừa nói ra, những người có mặt đều nghĩ, trò hay cuối cùng cũng tới rồi.
Những người lên lầu để lấy vịt quay cũng xếp hàng, giả vờ chờ đợi nhưng thật ra là muốn ở lại xem trò vui.
Sau khi những người ở tầng dưới nghe chuyện, không ít người cũng giả vờ lên lầu lấy đồ ăn.
Trước đó Thời Khanh Lạc không đem rượu ra, chính vì muốn đợi có người chủ động đưa tới cửa.
Nàng cười nói: “Tất nhiên đồ ăn ngon phải đi đôi với rượu ngon, giờ chỉ mới khai tiệc, rượu ngon đã sớm được chuẩn bị.”
Nàng giơ tay lên vỗ mấy cái.
Chẳng mấy chốc, một dàn thị nữ xinh đẹp từ bên trong đi ra, lần lượt bưng các khay đựng đi tới, trên khay đặt những hàng ly thủy tinh trong suốt.
Đây là ly rượu do xưởng thủy tinh của hoàng đế mới chế tạo ra, Nghệ vương thấy tốt nên mang rất nhiều đến Bắc Cương, vừa vặn hôm nay dùng tới.
Đi theo phía sau còn có mấy gã sai vặt đang ôm vò rượu.
Việc này khiến cho mọi người kinh ngạc, ly rượu này không chỉ được làm bằng thủy tinh, mà nó còn trong suốt.
Chỉ một ly thôi cũng không biết đáng giá bao nhiêu, vậy mà Thời Khanh Lạc lại lấy ra nhiều như vậy để đựng rượu?
Mạnh tay chơi lớn thật!
Cũng không biết loại rượu gì mới xứng với ly thủy tinh này.
Người vừa nãy mới lên tiếng, thấy thế thì choáng váng.
Tiếp đó chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, thế là hắn ta nhìn lướt qua gã sai vặt đang ôm vò rượu.
“Ta nhìn vò rượu này, hình như là của Phương gia. Quận chúa muốn chiêu đãi chúng ta bằng rượu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]