Khổng thị cũng nhìn ra ông ta đang lúng túng, lại cảm thấy tên cặn bã này thật dầu mỡ: "Khó trách ngươi càng lăn càng kém, quả nhiên là có đạo lý."
Bà nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch liền phiền, cũng lười dây dưa nhiều với ông ta.
Vì vậy kéo tức phụ và con gái: "Đi, chúng ta đi lên ăn cơm, đừng để ý đến thứ người như vậy."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Tiêu Bạch Lê nhìn về phía phụ thân cặn bã, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng lại phun ra ra chữ cho ông ta: "Đáng đời!"
Chuyện này cũng khiến Tiêu Nguyên Thạch giận không nhẹ, nghiệt nữ này.
Sau đó ba người liền xoay người đi lên lầu, không có để ý đến ông ta nữa.
Để lại Tiêu Nguyên Thạch giận đến xanh mặt.
Ông ta hít sâu mấy cái, mới đè xuống được lửa giận trong lòng.
Càng cảm thấy mất mặt không thôi, chỉ là cũng may chỗ này là khúc rẽ của thang lầu, không có ai nhìn thấy, nếu không thì ông ta thật sự mất mặt rồi.
Càng không có mặt mũi đuổi theo nữa.
Bị Khổng Nguyệt Lan sỉ vả và mắng như vậy, còn bị Thời Khanh Lạc đá xuống thang lầu, coi như ông ta chịu đựng giởi đến đâu, cũng không có khả năng lại đi dây dưa.
Huống chi tính khí của ông ta cũng không tốt như bề ngoài vậy.
Ông ta ghi nhớ nợ này, chuẩn bị quay về nghĩ cách đòi lại.
Tức phụ xấu xa Thời Khanh Lạc này, thật sự là ức h.i.ế.p
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627721/chuong-768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.