Đối với tiên hoàng, gã là vừa kính vừa hận.
Một hồi lâu gã mới thốt ra một câu, "Mẫu phi, ngài vui là được."
Bằng không có thể làm sao bây giờ, gã cũng không quản được thân nương của mình.
Phùng Vịnh Quân lại lần nữa nhướn mày, "Có phải con rất ghét bỏ việc ta dưỡng trai lơ không ?"
Lương Vũ Thuân không thể làm trái lương tâm mà nói dối, vì thế bèn gật đầu, "Vâng!"
Phùng Vịnh Quân giễu cợt: "Thấy ghê tởm đúng không, đến ngay cả con đều thấy ghê tởm, vậy thì lão già khốn khiếp dưới đất chắc phải càng ghê tởm hơn."
"Ông ta ghê tởm buồn nôn, vậy thì ta yên tâm rồi."
Lương Vũ Thuân: "..." Thắp một nén hương cho tiên hoàng ở dưới đất.
Phùng Vịnh Quân xua tay: "Được rồi, con lui ra đi."
Lương Vũ Thuân hít sâu một hơi: "Vâng!"
Sau khi gã rời đi thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở cách đó không xa. Ánh mắt gã lạnh lùng, là trai lơ được mẫu phi sủng ái nhất gần đây.
Gã quyết định đợi đám người này bị thất sủng rồi xử lý sau.
Trở lại thư phòng, gã đưa ra hai mệnh lệnh.
Một là phái một đội nhân mã trực tiếp lên đường diệt trừ thổ phỉ.
Hai là phái môt đội tử sĩ được bồi dưỡng tinh nhuệ nhất đi mai phục gần huyện Hà Dương, chặn g.i.ế.c Nghệ Vương.
Còn về chuyện Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc, gã tính xử lý thật nhẹ nhàng.
Còn phái Từ Tử Khâm đích thân đến quận Hà Dương để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627607/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.