"Nếu như ông không đồng ý, vậy ta cũng chỉ có thể đi ra ngoài nói với mọi người một chút, đường đường là Đại tướng quân, lại không quan tâm đến dân chúng, ngay cả chút lương thực cũng không nỡ bỏ ra để cứu tế."
"Tướng quân như vậy, đi Bắc Cương cũng không biết có đáng tin cậy hay không, có thể phòng thủ biên ải hay không."
Tiêu Nguyên Thạch: ''...'' Ông ta thật muốn sụp đổ rồi.
"Ta không nói là không được, ngươi muốn đi thì cứ đi."
Đến lúc đó lấy danh nghĩa của phủ Tướng quân đi cứu tế.
Tiêu Bạch Lê để lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Vậy ta liền thay mặt trăm họ, cảm ơn sự hào phóng của Tiêu đại tướng quân."
Tiêu Nguyên Thạch cắn răng nghiến lợi nói: ''Không, là ta nên cảm ơn ngươi."
Tiêu Bạch Lê cười càng ngọt ngào: "Mặc dù chuyện này là ta giúp ông làm việc thiện tích đức, nhưng cũng không cần khách khí như vậy."
Tới lúc cứu tế, thì kêu người đi loan truyền, nói là phụ thân cặn bã bởi vì muốn bồi thường cho nàng ấy nên mới làm chuyện này.
Lương thực quả thật là do phụ thân cặn bã lấy ra, thanh danh cũng cho phủ Tướng quân hưởng, nhưng kẻ mà những người ăn cháo phải cảm ơn nhất định không phải là ông ta, hừ hừ.
Tiêu Nguyên Thạch: ''...'' Ta thật đúng là rất cảm ơn ngươi.
Lúc này Cát Xuân Như lại bắt được mấu chốt: "Sơn trang suối nước nóng gì?"
Tiêu Nguyên Thạch còn chưa lên tiếng, Tiêu Bạch Lê đã cười nói: "Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627423/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.