Tiêu Nguyên Thạch định thần trở lại, nghe được lời của Tiêu mẫu nói, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Ông ta không nghĩ một thôn phụ có thể làm viết được như vậy.
Vì thế cầm lên xem, nháy mắt trên mặt cứng ngắc lại.
Chữ viết này tuy nhỏ nhưng thực sự không tệ lắm.
Cho dù ông ta có chút khó chấp nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chữ viết của Khổng thị còn đẹp hơn gấp mấy lần so với Cát Xuân Như.
Điều này khiến ông ta không khỏi có cái nhìn khác về Khổng thị.
Chẳng lẽ những năm đó, thật sự là ông ta trì hoãn bà?
Tiêu mẫu thấy Tiêu Nguyên Thạch nhìn chằm chằm vào tờ giấy bà viết, vì thế hỏi: “Ông vẫn còn cảm thấy mình không cần nhanh chóng trở về luyện chữ?”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Gần mực thì đen, ông ta bây giờ mới nhận thức sâu sắc về câu nói này.
Khổng thị sao lại trở lên xảo quyệt như vậy?
Mấu chốt là dù ông ta có tức giận, nhưng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy bà thực sự rất hoạt bát, thú vị ...
Lương Vũ Lâm lúc này cũng đứng dậy đi tới, nhìn chữ viết của Tiêu Nguyên Thạch, sau nhìn chữ viết của Khổng thị.
Chữ của Tiêu Nguyên Thạch thực sự rất khó coi, dấu vết bắt chước quá nặng, không có cảm giác phong cách cũng như cốt cách của chính mình.
Trái lại chữ của Khổng thị, tuy không đẹp nhưng cũng không quá xấu.
Mấu chốt là có thể nhìn ra, bà thật sự rất cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627417/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.