Cho nên đành chịu đau mà bỏ tiền ra.
Tiêu mẫu lộ ra một nụ cười xán lạn: “Ta thay mặt dân chúng nơi đây, cảm ơn Tiêu Đại tướng quân.”
"Nhưng lời nói xuống không có bằng chứng, chúng ta cũng nên lập một bản chứng minh đi.”
"Vừa hay thời tiết cũng mới chuyển hạ chưa có mưa, người có thể cho người đến khởi công ngay.”
“Nếu khó tìm người, vừa hay có thể tìm thôn dân vùng lân cận, mỗi ngày trả tiền công, hơn nữa tu sửa con đường này đối với họ cũng có lợi, ta tin rằng sẽ có rất nhiều người đến giúp.”
Lời này nói ra làm cho mọi cái cớ Tiêu Nguyên Thạch nghĩ trong lòng đều đổ bể.
Nếu không nói như vậy, nam nhân cặn bã này lại trốn tránh, không thấy bóng dáng, không phải bà toi công rồi sao.
Hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đào hố chôn ông ta mới được.
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Khổng thị từ bao giờ trở lên thủ đoạn như vậy.
Ý cười trong mắt Lương Vũ Lâm ngày càng đậm hơn, trò này của Khổng thị rất hay, làm cho Tiêu Nguyên Thạch không có đường lui, thật thông minh.
Tiêu Hàn Tranh giúp ông ấy xem bệnh, tất nhiên ông ấy sẽ đứng về phía hắn.
Vì thế liền cười nói: “Đây là chuyện tốt, bổn vương nguyện làm nhân chứng.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Về sau mỗi lần ra cửa nhất định phải xem ngày.
Ông ta chỉ có thể nặn ra một nụ cười: "Nếu ta đã đáp ứng, tất nhiên nói được làm được.”
Lại nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627416/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.