Chương trước
Chương sau
Đúng nha, Nhị nhi tử và đồ đĩ kia xem trọng thể diện nhất.

Chuyện lần trước, bọn họ đi báo quan, hai người kia lập tức sợ rồi.

Bây giờ lấy chuyện báo quan ra uy h.i.ế.p nhất định sẽ rất chính xác.

Học trò của lão thần tiên thật thông minh.

Bà ta có chút tiếc nuối nhìn Thời Khanh Lạc một cái, nếu ban đầu nha đầu này gả cho Đại Lang nhà bà ta thì tốt rồi.

Thời Khanh Lạc bị ánh mắt của bà ta nhìn có chút nổi da gà: "Hơn nữa không phải các ngươi muốn đi Bắc Cương nhậm chức sao? Không có tiền thì sao mà đi được chứ?"

"Các ngươi có thể nói vì mua thuốc cho Đại Lang, sau đó dùng điểm yếu này để uy hiếp, dọn một nửa nhà kho của phủ Tướng quân mang đi theo."

"Nếu phu thê bọn họ không đồng ý, các ngươi lập tức nói muốn đi báo quan."

Cứ như vậy, không chỉ Cát Xuân Như bị tức đến hộc máu, mà đoán chừng tên phụ thân cặn bã kia cũng muốn hộc máu.

Còn có Đào Liễu ở bên gối thổi gió một cái, phụ thân cặn bã tất nhiên sẽ giận cá c.h.é.m thớt Cát Xuân Như.

Dù sao thì mấy chuyện đám người này làm ra đều là để trả thù Cát Xuân Như.

Thời gian lâu rồi, tình yêu chân thành sâu sắc như vậy, sẽ không xuất hiện chút vết nứt nào sao?

Sau này hậu viện của phủ Tướng quân, nghĩ một chút đã cảm thấy kích thích.

Hơn nữa đám người Tiêu gia cũ mang theo nhiều tiền bạc đến Bắc Cương như vậy, hẳn sẽ không gieo hoạ, vơ vét của cải làm từ xương m.á.u của bá tánh ở đó.

Một mũi tên trúng mấy con nhạn.

Trong nháy mắt đôi mắt của đám người Tiêu gia cũ sáng lên: "Đúng, bọn họ hại Đại Lang như vậy, không bồi thường chút tiền trị bệnh, chúng ta lập tức đi báo quan."

Ai nha, sao nha đầu này lại thông minh như vậy.

Trước đó bọn họ còn lo lắng, sau khi đến Bắc Cương sẽ không có cuộc sống tốt như ở kinh thành nữa.

Thời Khanh Lạc thấy bọn họ vui vẻ, lại nhắc nhở một câu: "Các ngươi còn phải chuẩn bị hậu thủ và phòng bị."

"Nói rõ cho phu thê Đại tướng quân, nếu như các ngươi bị cướp trên đường đi Bắc Cương, thậm chí là bị người chặn đánh, vậy chính là do phu thê bọn họ làm."

"Các ngươi sẽ nhờ người giúp báo quan."



Chuyện này nhất định phải đề phòng, nếu không thì phụ thân cặn bã và nữ nhân kia tức nước vỡ bờ, g.i.ế.c c.h.ế.t đám người Tiêu gia cũ ở giữa đường thì thật đáng tiếc.

Con d.a.o tốt như vậy, bây giờ không thể để nó gãy được.

Đám người Tiêu lão thái vừa nghe, lập tức vô thức nhớ lại cuộc sống khốn khổ lúc bị cướp trên đường đến kinh thành trước kia, nhất thời rùng mình một cái.

"Đúng đúng, cái này nhất định phải đề phòng, hai tên súc sinh kia lòng dạ ác độc tàn nhẫn, không chừng sẽ tìm người cướp lại tiền bạc."

Cướp tiền của bọn họ cũng giống như cướp mạng của bọn họ vậy.

Cái cách này rất tốt, lần trước bọn họ cũng uy h.i.ế.p như vậy, cho nên lão Nhị mới không cấm túc bọn họ.

Lần này cũng phải viết thư báo quan, để cho bằng hữu giữ.

Nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, bằng hữu có thể đi tố cáo.

Nếu lão Nhị thật sự làm ra chuyện súc sinh như vậy, bọn họ cũng không cần khách khí.

Tất nhiên, bọn họ cảm thấy khả năng độc phụ làm ra chuyện này có tỷ lệ lớn hơn, không thể không đề phòng.

Sau đó mặt đầy cảm động nói với Thời Khanh Lạc: "Tức phụ của Tranh nhi, thật may là có ngươi, nếu không thì chúng ta suýt chút nữa đã bị độc phụ kia hãm hại rồi."

Thời Khanh Lạc cười cười: "Không sao, ta cũng hi vọng nhìn thấy các ngươi sống tốt."

Lại nói thẳng: "Dù sao ta cũng rất ghét nữ nhân kia."

Tiêu lão thái cười nói: "Ta hiểu, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu."

Bà ta không dám nói bọn họ là người một nhà nữa, sợ lại bị nha đầu này oán hận, cũng không muốn làm cho nha đầu lợi hại này không vui.

Ngồi thêm một lúc, người của Tiêu gia cũ đã vội cầm lấy đơn thuốc mà Tiêu Hàn Tranh viết ra đi bốc thuốc, sau đó về phủ Tướng quân tìm Cát Xuân Như tính sổ.

Sau khi đám người rời đi, Thời Khanh Lạc quay về phía Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Nếu nữ nhân kia biết, nàng ta đưa đám người Tiêu gia cũ đến trước mặt chúng ta, cuối cùng người bị đ.â.m lại là nàng ta, không biết nàng ta có hối hận đến muốn khóc hay không."

Khuôn mặt Tiêu Hàn Tranh mang theo ý cười, giơ tay nắm lấy tay nàng: "Chẳng những muốn khóc, mà còn tức đến ói máu."

"Thông minh bị thông minh hại, chính là nói nàng ta."

Kiếp trước Cát Xuân Như có thể thành công, chính là nhờ chiếm ưu thế vào lúc Tiêu Hàn Tranh bị thương hôn mê bất tỉnh, sau đó từng bước một thành công.

Lần này nàng ta tự cho mình là thông minh, mấy mưu kế vụn vặt kia, gặp phải tiểu tức phụ nhà hắn, tất nhiên sẽ bị cắn trả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.