Nếu Thời Khanh Lạc đã xem xong phần lớn, chứng tỏ còn có cơ hội dùng tới.
Thời Khanh Lạc nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Có, nhưng rất kỳ quái, mỗi khi ta cẩn thận suy nghĩ thì trong đầu sẽ trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Nhưng thỉnh thoảng thấy một thứ gì đó, sẽ đột nhiên nhớ ra, đồ vật như vậy còn có thể có tác dụng khác.
"Giống như là vừa rồi ngài hỏi ta huyện Nam Khê hợp với cái gì, ý tưởng trong đầu ta chính là cây vừng, sau đó còn có những cách dùng khác của cây vừng."
Tất nhiên trong đầu nàng hiểu biết không ít chuyện, cộng thêm nàng còn có một quyển .
Nhưng không thể ném ra hết trong một lần, như vậy há chẳng phải là không có giá trị sao.
Hơn nữa lấy hết ra cũng không thực tế, ăn một hớp cũng không thành người mập.
Ném từng chút một, có lẽ sẽ làm người bên trên kiêng kỵ, nhưng càng nhiều hơn là muốn từ chỗ của nàng lấy được thứ ích nước lợi dân.
Đây mới là cái dù bảo vệ cho nàng và người thân.
Ném ra hết, ai biết Mạc Thanh Lăng hoặc là hoàng đế phía trên hắn ta có lợi dụng xong rồi g.i.ế.c c.h.ế.t không.
Lời này làm cho mấy người ngồi ở đây đều sửng sốt, thì ra còn có thể như vậy?
Đám người tộc trưởng càng tin tưởng đạo sĩ là lão thần tiên, cảm thấy Thời Khanh Lạc như vậy nhất định là do sư phụ thần tiên nhắc nhở và thử thách nàng.
Mạc Thanh Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627124/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.