Ở cái thời đại này cây lanh chính là cây vừng, phần lớn dùng để làm bánh và ép dầu dùng.
Nàng ở huyện thành hỏi qua, vẫn chưa có tương vừng.
Thật ra bây giờ văn hóa ăn uống của Đại Lương tương đối đơn giản, đại đa số thức ăn đều chỉ có luộc và nướng, thức ăn xào rất ít.
Cũng không có chiên rán gì cả.
Cho nên làm tương vừng, hẳn sẽ không tệ.
Mạc Thanh Lăng hoàn toàn nghe lọt tai, hắn ta từng tìm hiểu về huyện Nam Khê, cho nên cũng biết ở đây có nhiều người trồng cây vừng, hai loại trắng, đen, đều có.
Nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, thì ra cây vừng cũng có thể làm ra nhiều thứ như vậy?
Đừng nói là hắn ta, cả mấy người tộc trưởng cũng nghe đến sửng sốt.
Trong lòng nghĩ, tức phụ Đại Lang quả nhiên lợi hại, gả tới chẳng những Đại Lang có phúc mà ngay cả cái thôn cũng được thơm lây.
Mạc Thanh Lăng tò mò hỏi: "Tương vừng là gì? Mùi vị như thế nào?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Tương làm từ cây vừng, mùi vị rất ngon, đặc biệt là thịt dê nhúng chấm với tương vừng, mùi vị vô cùng ngon."
Vừa nhắc tới, nàng cũng muốn ăn thịt dê nhúng.
Thức ăn chính của Đại Lương chính là thịt dê và gà vịt, trái lại thì thịt heo tương đối ít.
Mạc Thanh Lăng mặc dù hỏi, nhưng giọng lại mang theo khẳng định: "Ngươi biết làm?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Biết!"
Nàng lại nói: "Ngày mai ta đi mua một ít vừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627123/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.