Kể từ hôm đó Minh Nguyệt hầu như lúc cũng đến đây, một mình thưởng hoa ngắm cảnh. Nàng luôn giữ ánh mắt ngấn lệ nhìn về xa sâm.
-" Chúng ta qua đó một chút đi." Minh Hy nhẹ nhàng nói rồi nắm lấy tay Tử Yên dịu dàng kéo đi. Tử Yên có chút ngại ngùng nhưng vì nghĩ đến vị cô nương đang ngồi phía kia ngày ngày kề vai bá cổ với Minh Hy nàng lại có chút không vui, cũng liền thuận thế đi theo tay nàng còn nắm lấy tay áo Minh Hy giống như bé thỏ con đang sợ sệt người lạ. Minh Hy cũng mĩm cười triều mến nhìn nàng, hai người họ không khác gì đôi vợ chồng son đang không ngừng thể hiện tình cảm.
-" Tẩu tẩu đã khoẻ hẳn chưa? Sao lại ra đây ngồi thế này?" Minh Hy cao giọng hỏi, nàng không biết tẩu của nàng có uống thuốc đầy đủ không? trông nàng càng ngày càng ốm, lỡ như cơ thể nàng suy nhược bệnh tình không khỏi thì chẳng khác nào nàng là lương y không có tâm, chỉ bỏ thuốc ở đó rồi không ngó ngàng tới bệnh nhân của mình. Dù sao cũng là người nhà nàng, nàng nên quan tâm hỏi han một chút, cũng chỉ mong người bên cạnh không để ý quá nhiều. Nghĩ vậy nàng cũng tiến tới lần lượt tra hỏi.
-" Mấy ngày nay tẩu có ăn uống đầy đủ không? Thuốc ta đưa tẩu có uống không? Nếu thấy không khoẻ thì nói với ta, ta sẽ đổi thuốc cho tẩu."
-" Vậy muội xem qua ta một chút." Minh Nguyệt nhìn Minh Hy bằng ánh mắt long lanh, mong chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-gap-nang/2822352/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.