Chương trước
Chương sau
" Nhật... Chủ... chủ tịch à! Anh đang làm gì vậy? "

" Tại sao lưng cậu lại bị như này?"

Xạ Nhật Nguyên hai mắt vẫn dính vào chiếc lưng đầy vết thương phía trước, lông mày nhăn lại, giọng nói khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.

Uyên Dương nghe giọng Nhật Nhật sợ muốn chết, nhưng mà vẫn cãi cố :

" Tại... tại sao tôi phải nói cho anh biết? "

"Nói! "

Xạ Nhật Nguyên hét lên ra lệnh làm Uyên Dương giật nảy mình, người cậu run lên bần bật.

A tại sao hôm nay Nhật Nhật lại đáng sợ như vậy?

Uyên Dương rén rồi, cậu không dám cãi Nhật Nhật nữa nên vừa run như cầy sấy vừa kể lại mọi chuyện :

" Thì tại trên người tôi có sẹo, tôi sợ xấu nên tôi mua kem xóa sẹo trên mạng về. Kết quả sẹo thì chưa xóa xong thì lưng đã ngứa muốn chết rồi! "

"Cậu cũng thật là..."

Xạ Nhật Nguyên thở dài.

Cậu cũng thật là ngốc quá đi!

Nhận thấy đôi vai đang nắm trong tay vẫn còn run lên bần bật, Xạ Nhật Nguyên bỏ Uyên Dương ra, thả áo cậu xuống, giọng thành khẩn :

" Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm cậu sợ! "

"Tôi... tôi không sợ anh nhé! " Uyên Dương lắp ba lắp bắp phản bác.

Đến nước này rồi còn cứ cãi nhờ. Bướng bỉnh!



Xạ Nhật Nguyên thở dài, giọng dịu dàng hướng cậu nói :

"Để tôi đưa cậu đi bệnh viện! "

Uyên Dương ngay lập tức từ chối :

" Dạ thôi phiền anh lắm, tôi tự đi... "

" Để tôi đưa cậu đi! "

Trước thái độ cương quyết của Nhật Nhật, Uyên Dương cũng không cố chấp từ chối nữa, mắc công ảnh lại nổi điên thì toang!

" Dạ vâng! " Cậu đáp lại anh, giọng lí nhí.

Thế là hai người lên xe đi bệnh viện.

Trên xe không ai nói một câu gì cả.

Uyên Dương chống tay nhìn ra ngoài cửa xe, thở dài.

Lâu rồi mới lại được ngồi xe Nhật Nhật a!

Nếu là lúc trước, khi mình còn ở trong cơ thể của Trịnh Uyên Dương thì trong tình huống này mình đã toang toác cái mồm nói đủ thứ chuyện trên đời rồi.

Chỉ là bây giờ mình là Uyên Dương, nếu mình nói nhiều quá thì anh ấy sẽ thấy phiền và có khi ghét mình luôn!

Mặt cậu buồn buồn, mắt nhìn xa xăm.

Lâu lâu lưng cậu ngứa, dù ngại vì đang ở cùng Nhật Nhật cơ mà ngưa quá không gãi không được, thế là cậu lại đưa tay lên gãi lưng. Cậu cố gắng gãi nhẹ nhàng nhất có thể rồi, sợ làm phiền Nhật Nhật lái xe.

Xạ Nhật Nguyên mắt đang nhìn đường nhưng lâu lâu vẫn quay sang phía cậu kiểm tra. Thấy cậu đang gãi lưng anh đề nghị :

"Móng tay cậu dài với cậu gãi lưng mạnh quá nên có chỗ bị chảy máu luôn rồi. Thế này có khi sẹo cũ chưa hết sẹo mới lại mọc lên đấy. Để tôi giúp cậu gãi lưng, tôi mới cắt móng tay rồi! "

Khi nghe lời đề nghị này của Xạ Nhật Nguyên đương nhiên là Uyên Dương từ chối rồi. Ai lại để crush giúp mình gãi lưng bao giờ! Cái việc cậu phải gãi lưng trước mặt anh đã quê lắm rồi nhé giờ còn anh còn đề nghị gãi lưng cho là muốn cậu xấu hổ chết hay gì?



" Thôi không cần phiền chủ tịch đâu ạ, lưng tôi tôi gãi được rồi! "

Uyên Dương da mặt mỏng đã đỏ lên như trái cà, miệng lí nha lí nhí từ chối. Trời ơi 28 năm sống trên đời chưa bao giờ quê như này!

"Để tôi gãi cho, chẳng lẽ cậu Uyên muốn lưng cậu có thêm nhiều sẹo! "

Đương nhiên là không muốn nhé, cơ mà để anh giúp cậu gãi lưng càng không muốn hơn.

Tất cả là tại cái kem xóa sẹo kia! Đồ hàng dỏm!

Không biết hôm nay Xạ Nhật Nguyên ăn phải cái gì mà đầu cứng như đá ý, cậu đã từ chối bao lần rồi vẫn cố chấp đề nghị giúp Uyên Dương cậu gãi lưng.

Uyên Dương nghe đến mệt cả tai. Hết cách cậu đành chấp thuận ngồi quay lưng lại với anh, vạch áo lên, kệ anh muốn làm gì thì làm.

Xạ Nhật Nguyên đạt được mong muốn của mình thì thỏa mãn, nét mặt trông vui hẳn lên, một tay lái xe một tay gãi lưng cho Uyên Dương.

Tay anh cắt móng tay gọn gàng, trên đầu ngón tay hơi chai do bấm máy tính nhiều, gãi lên cái lưng chằng chịt sẹo của cậu, không dám dùng lực quá sợ cậu đau.

Uyên Dương híp mắt thỏa mãn.

Thì công nhận là Nhật Nhật gãi cho sướng hơn cậu tự gãi nhiều!

Nhưng mà vẫn quê lắm nhá! Hic!

Thế là trên cả chặng đường hôm đấy Nhật Nhật đều đưa tay gãi lưng cho cậu.

Bộ anh không biết mỏi tay hay gì hả?

Sau khi đến bệnh viện, được bác sĩ kiểm tra lưng cho và kê thuốc bôi thuốc uống thì giải quyết xong cái lưng đang ngứa ngáy khó chịu của cậu.

Bác sĩ còn dặn cậu rằng không nên mua mấy loại kem hay thuốc bôi trên mạng, vì hầu hết chúng đều là hàng dỏm, không rõ xuất xứ. Trên mạng nhiều người đánh giá tốt là do mấy người bán hàng tự bỏ tiền thuê người đánh giá. Cậu không phải là trường hợp đầu tiên bị lừa.

Móa mấy cái người này làm ăn thất đức ghê á!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.