Sau những tháng ngày nằm ở bệnh viện chán hơn con gián thì hôm nay Uyên Dương cậu cũng đã được xuất viện rồi.
Vết thương hầu hết đã lành lại rồi, cơ mà nó để lại sẹo.
I'm Uyên Dương I'm sad!
Thế là điều cậu quan tâm nhất bây giờ là đi tìm kem chữa sẹo để bôi. Dù cậu vừa xấu vừa đen thật nhưng mà người láng mịn vẫn hơn là có sẹo!
Đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính xem có sản phẩm nào oke không, thì có người gọi điện đến. Uyên Dương không thèm nhìn xem ai gọi, cứ nhấc máy lên thôi :
Uyên Dương : "Alo! "
Xạ Nhật Nguyên : "Nghe nói là cậu xuất viện rồi?"
Uyên Dương vừa nghe giọng là đã nhận ra Xạ Nhật Nguyên, cậu thốt lên :
Uyên Dương : " Nhật Nhật... à quên, chủ tịch! Vâng vâng tôi xuất viện rồi! "
Xạ Nhật Nguyên : " Nếu cậu khỏe rồi thì cậu sẽ quay lại làm việc chú? "
Uyên Dương : " Dạ dạ, tôi tưởng anh tìm thư kí mới rồi, không phải thư kí trước bị tai nạn là anh đã tìm... "
Xạ Nhật Nguyên : " Cậu đâu giống anh ta! "
Ể, như này là nói Uyên Dương cậu là ngoại lệ á hả?
Trời ơi ngại quá, không biết sao từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ thái độ của Nhật Nhật có vẻ khác à nha. Bớt vô tâm hơn trước òi!
Uyên Dương : " Dạ vâng tôi sẽ xem xét! Thôi tôi cúp máy đây! "
Tút.
Kệ ổng, bây giờ việc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586578/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.