Uyên Dương mơ màng mở mắt. Thật kì lạ, từng cơn đau trên cơ thể đã tan biến hết, cứ như chưa từng có vết thương nào xuất hiện trên người cậu vậy. Trước mắt cậu là một mảng tối đen.
Hẳn là đang mơ rồi!
Cậu nhìn cơ thể mình, mờ mờ ảo ảo như bị bóng đen nuốt trọn.
Rồi dần dần, mảng tối đen đó lại sáng dần lên, mang theo nhiều mảnh kí ức lưu lạc đến xung quanh cậu, tồn tại dưới hình dạng của những thước phim.
Có lẽ là cậu sắp chết! Những kí ức này là điều cuối cùng cậu thấy được.
Phải thôi, bị đánh đến như thế thì làm sao mà sống được!
Từng kí ức dần dần hiện lên trước mặt cậu.
Cậu thấy mình khi còn đang đi học, những lời châm chọc rằng cậu là trẻ mồ côi khiến nhiều đêm cậu khóc trong tủi thân. Rồi cậu thấy mình khi mới tốt nghiệp đại học và đang miệt mài tìm kiếm việc làm, không một công ty nào chịu nhận cậu. Sau đó cậu thấy mình đang làm việc ở trong công ty cũ, nơi cậu bị ông sếp tồi tệ chèn ép, bóc lột sức lao động khiến cậu nghỉ việc chỉ sau mấy tháng làm ở công ty. Rồi lại là những đêm cậu đau nhức khắp người do mang vác hàng nặng nhưng không dám mua thuốc vì tiếc tiền, hay là những lần cậu giả bộ bị điếc khi nghe những lời người khác đặt điều về mình.
Từng kí ức buồn đau hiện lên...
Uyên Dương cười nhạt, sao số mình khổ đến thế, đến cả khi sắp chết, những kí ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586574/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.