Thái Anh bỏ điện thoại xuống, dụi dụi mắt. Chơi điện thoại đêm thì vui thật đấy nhưng không tốt chút nào! Anh ngáp một cái định đi ngủ thì chợt nhớ ra hình như em trai anh chưa có về.
Thái Anh ra khỏi phòng tính xuống dưới nhà chờ em trai về. Vừa mới ra khỏi cửa thì bên dưới đã truyền đến tiếng cười rôm rả. Ai cười vậy? Thái Anh chạy nhanh xuống. Tiếng cười phát ra từ phòng ăn. Anh mở cửa vào trong thì thấy em trai anh đang cười với một chàng trai xa lạ.
"Dương Dương, đây là ai vậy? "
Uyên Dương đang cười vui vẻ, Trịnh Uyên Dương mới kể cho cậu nghe về việc cậu ấy nghi ngờ mình bị bệnh
Alzheimer thì cậu cười thối ruột luôn, hài thật sự! Chợt Thái Anh lên tiếng làm cậu khựng lại.
"À một người bạn của em thôi! Đêm nay cậu ấy sẽ ngủ nhờ ở đây! "
"Ò! "
Thái Anh dừng lại một tí rồi nói tiếp :
"Em tên là gì vậy?"
"Dạ? Em?"
Uyên Dương khó hiểu thốt lên. Dù gì thì thân xác này của cậu cũng đã 28 tuổi rồi đó nha, Thái Anh mới có 21 tuổi à mà lại gọi ' em ' sao, Trịnh Uyên Dương cũng đâu có nói hai người bằng tuổi đâu. Hay là nhìn mình vẫn còn trẻ?
Uyên Dương nghĩ đến đấy thì nở nụ cười sung sướng. Quả nhiên bị hiểu lầm trẻ hơn tuổi vui thật á!
Cậu nở nụ cười hở mười cái răng :
"Em tên là Uyên Dương!"
" Hả? Đừng đùa anh chứ! "
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586558/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.