Cuộc sống trở lại nhịp đập nên có của nó. Sau khi khỏe hơn, Uyên Dương đi làm trở lại. Công việc của cậu là quản lý kho hàng. Mấy ngày cậu nghỉ chắc có người đến làm thay rồi.
Uyên Dương luôn mang gương mặt bí xị, không vui nổi. Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là hình bóng của Nhật Nhật mà thôi! Cậu nhớ anh ấy!
Có cách nào để có thể xuyên không lại được không?
Sáng đi làm, tối về nhà, rồi lại đi làm... một vòng lặp vô hạn. Cuộc sống này thật nhàm chán! Nếu có một người bên cạnh thì tốt biết mấy! Phải rồi, có thể nỗi nhớ nhung Nhật Nhật không dứt của cậu là bởi vì cậu quá cô đơn đi.
Nếu bây giờ cậu hẹn hò thì khẳng định là cậu sẽ quên Nhật Nhật nhanh thôi. Dù sao mình cũng không xuyên không được nữa!
Vậy bây giờ đi đâu kiếm người yêu, đương nhiên là đi xem mắt rồi. Ha, xem mắt! Cậu và Nhật Nhật nên duyên cũng là từ khi xem mắt mà ra. Uyên Dương lại ngồi thẫn thờ, nhìn vào khoảng không vô định.
Rầm.
Uyên Dương giật mình, vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Hóa ra là cái Linh, người thuê nhà tầng trên, bị ngã cầu thang.
"Có sao không?" Uyên Dương lại gần đỡ Linh dậy.
"À dạ không sao ạ! Em lỡ trượt chân tý thôi! "
" Lần sau đừng để ngã nữa nhé! "
Linh đang phủi bụi quần áo. Thấy Dương muốn rời đi cô chợt kéo tay cậu lại.
" Làm sao đấy?" Uyên Dương quay lại hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586555/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.