Uyên Dương vội gạt phắt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu mình. Không đúng, mọi chuyện xảy ra đều chân thật như vậy, không thể nào là mơ được. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra!
Cô Lan đỡ cậu lên giường nằm, tay rót ly nước đưa cho cậu, miệng lầm bầm than thở :
" Giới trẻ bây giờ thật là, không biết quý trọng sức khỏe gì hết! Hôm đấy cô thấy con nằm yên trên giường, gọi thế nào cũng không dậy, làm cô hoảng gần chết! "
Nói đến đây, lồng ngực cô Lan phập phồng, như được trải nghiệm nỗi sợ một lần nữa.
Nhà cô Lan có 4 tầng, 2 tầng dưới nhà cô ở, 2 tầng trên cho thuê nhà. Uyên Dương ở tầng 3. Hôm đấy cô Lan không thấy cậu xuống đi làm như mọi khi, ngờ ngợ, nghĩ chắc cậu chỉ ngủ quên hay được nghỉ đột xuất thôi.
Nhưng rốt cục cả ngày vẫn không thấy cậu xuất hiện, cô bỗng chốc thấy bất an. Thế là cô chạy lên luôn tầng cậu ở, thấy cậu đang nằm trên giường. Lúc mới được phát hiện kì thực trông cậu chả khác nào một xác chết, gương mặt trắng bệch. Cô Lan nghĩ cậu bị bệnh nên lại lay người cậu dậy, cậu vẫn nằm im bất động làm cô sợ gần chết.
Cô nhanh chóng gọi chồng và con trai ở tầng dưới lên đưa cậu vào bệnh viện.
Uyên Dương mờ mịt hỏi :
" Con bất tỉnh bao lâu rồi cô?"
"2 ngày rồi! "
Uyên Dương ngờ ngợ. Mới có 2 ngày á? Nhưng thời gian cậu đến thế giới kia đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586552/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.