Khi Địch Mộng Y bước ra, rất nhanh tiếng ồn ào đều chấm dứt. Mọi người đều đưa mắt nhìn. Thật sự quá đẹp! Thiên sứ hạ phàm!
Địch Mộng Y nở nụ cười tươi rói, ba phần tự tin bảy phần đắc thắng. Địch Mộng Y nghĩ, giải nhất thuộc về mình chắc rồi!
Xuống sân khấu, nhìn quanh không thấy Trịnh Uyên Dương và người nhà cậu ta đâu, Mộng Y nghĩ chắc chắn cậu ta đã bỏ cuộc và về nhà khóc một trận to. Nghĩ đến đây, Mộng Y nở nụ cười hung ác.
Mặc Tư Hàn ôm bó hoa đi đến chúc mừng cho Địch Mộng Y. Cậu ta cười e thẹn nhận lấy, so với người vừa cười lúc nãy thì như hai người khác nhau. Cậu ta nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài ngồi xem biểu diễn với Tư Hàn.
Nhìn những người đang biểu diễn trên sàn, cậu ta nở nụ cười khinh bỉ. Bình thường bọn nhà giàu này rất khinh thường cậu ta vì gia cảnh nhà cậu không tốt, bây giờ nhìn họ biểu diễn, từ thần thái đến bộ đồ đều chả bằng cái khóe chân cậu ta nữa.
Rất nhanh, MC đã đọc đến tên của Trịnh Uyên Dương. Nhưng một lúc sau vẫn chưa thấy người đâu. Cả khán đài bàn tán xin xao.
Xạ Nhật Nguyên chợt cảm thấy lo lắng trong lòng. Sao em ấy vẫn chưa ra nữa?
Ở một hàng ghế gần cuối, Chu Khải Vân vừa lo lắng vừa xoa tay, rõ ràng vừa nãy anh thấy cậu đã đến rồi mà. Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu?
Lúc này, trái ngược với Địch Mộng Y đang cười thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586546/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.