Sáng hôm sau dì Băng cố tình dậy thật sớm nấu thật nhiều món ngon, bà lên lầu trên để gọi anh dậy, tay bà giơ lên vừa định gõ cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra, Vương Hạo đồng phục trắng chỉnh tề, mái tóc được chải gọn kết hợp với khuôn mặt làm anh toát lên vẻ đẹp khiến người khác không thể nào dời mắt được, anh đeo bao lô một bên vai mỉm cười chào dì Băng
- Dì băng sớm a.
Dì Băng có chút sửng sốt bà cảm giác thiếu gia đã không còn như xưa, sau khi đã bình tĩnh bà mỉn cười đáp trả cậu.
- Thiếu gia sớm, hôm nay ngài dậy sớm thật.
- Vâng, hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên của cháu khi chuyển đến đây nên cháu muốn đến sớm một chút.
Với lại anh có thói quen dậy sớm nếu thức trễ sẽ bức rức khó chịu lắm.
Chào dì Băng xong thì Vương Hạo xuống dưới lầu, trùng hợp thay là bọn người Vương Thành, Nguyên Hân và Vương Hành cũng vừa về tới.
- Ông chủ ngài về rồi ạ, ngài có muốn ăn sáng luôn không ạ. Dì Băng hai tay cầm dĩa thức ăn để lên bàn.
- Không cần tôi ăn rồi. Nói xong thì ông ta lập tức liên lầu cùng với Nguyên Hân.
Vương Hành liếc sang anh, trong ánh mắt có chút kinh ngạc nhưng không lâu lại biến mất trở về như thường ngày, cậu ta kêu dì băng lấy thêm một bộ bát đũa rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh.
- Anh nghe tin gì chưa chúng ta học chung lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-nhan-vat-phan-dien-yeu-nhau/2960356/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.