Vương Hạo bình tĩnh cầm phấn lên giải bài, chưa được bao lâu thì anh đã giải xong, anh đi đến chuyển cây phấn từ tay sang chỗ thầy rồi đứng đó đợi, hành động này của anh ở trong mắt các học sinh nam và nữ có mặt tại lớp ai nấy điều thầm khen ngầu a, trong lòng họ âm thầm cho cậu một cái like.
Thầy Tuấn đi đến kinh ngạc, Vương Hạo vậy mà lại giải đúng không thừa cũng không thiếu, cuối cùng năm nay lớp của thầy cũng có thiên tài.
- Được rồi, em về chỗ đi.
Thầy Tuấn trong lòng như nở hoa, sau khi bảo Vương Hạo về chỗ, thầy liền lấy cây thước đang cầm gõ gõ lên bảng nói:
- Bạn nào không hiểu thì cứ hỏi thầy.
Vương Hạo về chỗ nói cảm ơn Thiên Ân rồi anh nằm xuống bàn tiếp tục giấc ngủ ban nãy, Thiên Ân kế bên nhìn thấy thầy không để ý đến anh nên cũng làm lơ đi.
Tới giờ giải lao, Thiên Ân đang đọc sách chuẩn bị cho tiết tiếp theo đột nhiên có một vật ấm nóng đụng vào má làm cậu giật mình vội tránh qua một bên khi quay đầu nhìn sang cậu thấy Vương Hạo tay đang cầm ly sữa nóng đưa qua.
Thiên Ân nhìn ly sữa rồi nhìn tới anh:
- Cậu..
Vương Hạo cười cười nói:
- Xem như là quà cảm ơn chuyện lúc nãy.
Chần chờ hồi lâu thì Thiên Ân mới đưa tay ra nhận lấy ly sữa, trong lòng cậu có cảm giác khó hiểu. Không biết mục đích của Vương Hạo là gì, chỉ là lòng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-nhan-vat-phan-dien-yeu-nhau/2960354/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.