"Chẳng trách", Kim Phi khẽ gật đầu.
"Chẳng trách gì cơ?" Cửu công chúa hỏi.
"Chẳng trách lúc đầu hắn có thể tự mình dụ dỗ bọn thổ phỉ, về sau vào sào huyệt của bọn thổ phỉ rồi còn có thể trở thành đại đương gia. Hoá ra là do hắn từng là một lữ khách giang hồ", Kim Phi giải thích: "Bình thường nếu thư sinh gặp phải tình huống như vậy, e rằng đã bị bọn thổ phỉ giết chết từ lâu, chỉ có một tay giang hồ lão luyện như hắn mới có thể lật ngược tình thế”.
"Ý chàng là hắn không đáng tin cậy?", Cửu công chúa hỏi.
"Không phải", Kim Phi đáp: "Chính những kẻ lăn lộn trên giang hồ mới có con mắt đánh giá tình hình tốt nhất. Hắn đưa ra quyết định như vậy, chẳng phải đối với bản thân hắn cũng là có lợi nhất rồi sao?"
“Đúng vậy”, Cửu công chúa gật đầu: “Chàng nghĩ chúng ta có nên tiếp nhận sự quy thuận của hắn không?”
“Tại sao lại không chứ?” Kim Phi hỏi: “Quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng vừa hay sẽ tạo ra một thế kiềng ba chân với quận Long Tuyền mà Lương ca đang trấn thủ và Thư Châu mà Khánh Hoài đang trấn thủ. Trong tương lai, khi bình định Trung Nguyên có thể điều binh từ ba nơi này, như vậy có thể nhanh chóng chiếm đóng các quận ở giữa".
“Nhưng Hàn Trầm này có thể tin cậy được không?”, Cửu công chúa hỏi.
"Có ai có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3475392/chuong-4085.html