🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong lịch sử trước đây, khi Columbus lần đầu tiên đến lục địa châu Mỹ, ông cũng được người da đỏ đón nhận nồng nhiệt. Tuy nhiên, văn hóa cướp biển rất phổ biến ở châu Âu vào thời điểm đó và tư tưởng cướp biển đã ăn sâu vào xương tủy của họ. Sau khi có chỗ đứng vững chắc ở châu Mỹ, để cướp bóc tài nguyên địa phương tốt hơn, họ bắt đầu hình thành chủ nghĩa thực dân. Sau khi chủ nghĩa thực dân gặp phải sự phản kháng của người da đỏ, người châu Âu liền bắt đầu một cuộc thảm sát diệt chủng vô nhân đạo đối với người da đỏ.





Điều này thậm chí còn hình thành nên một kiểu hệ thống chính trị ở châu Âu vào thời điểm đó.



Trong lịch sử thảm sát kéo dài hàng thế kỷ, hàng chục triệu người da đỏ đã bị thực dân giết hại trực tiếp hoặc gián tiếp, khiến người da đỏ gần như bị tuyệt chủng.





Cho dù sau này chính phủ Âu Mỹ có cố ngụy biện, tô vẽ thế nào thì những gì xảy ra với người da đỏ vẫn là một món nợ máu mà họ không bao giờ có thể gột rửa được.



Kim Phi lớn lên đã tiếp thu văn hóa và tư tưởng của Viêm Hoàng, không nhân từ khi đối phó với kẻ thù. Trên chiến trường, y từng ra lệnh chém giết quân thù khiến cho máu chảy đầu rơi khắp nơi. Nhưng y không thể làm điều này để tiêu diệt một dân tộc khác nhằm cướp bóc tài nguyên của họ.







“Châu Mỹ là kho báu khổng lồ với lãnh thổ rộng lớn và nguồn tài nguyên dồi dào. Tuy nhiên, vì lý do địa lý, người châu Mỹ bản địa tương đối ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Với những phong tục, văn hóa độc đáo của họ, chúng ta cần nghiên cứu kỹ cách tiếp cận với người dân địa phương”.



Kim Phi nhìn Thiết Thế Hâm: "Ông hãy trò chuyện với Kim Bằng đại ca và thuyền trưởng Chung để tìm hiểu thêm về phong tục và văn hóa địa phương, sau đó xây dựng một kế hoạch phù hợp có thể mang lại lợi ích và sự phát triển cho cả hai bên. Sau đó hãy làm thành một bản kế hoạch!”



"Vâng", Thiết Thế Hâm vội vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết ra yêu cầu của Kim Phi.



Văn hóa Trung Nguyên có tính đồng hóa cao, nếu không thì nhiều phong tục tập quán như vậy sẽ không thể hòa nhập hài hòa trong một quốc gia.



Kim Phi tin rằng có thể hòa hợp với người châu Mỹ mà không cần sử dụng các biện pháp thuộc địa.



“Thưa tiên sinh, đây là danh sách các loại hạt giống bọn ta mang về”, Kim Bằng lấy từ trong tay ra một mảnh giấy viết tay đưa cho Kim Phi: “Những hạt giống này vẫn còn ở Đông Hải, có cần sắp xếp thuyền chở hàng về đây không?”

Kim Phi cầm danh sách lên xem, phát hiện trong đó có rất nhiều cái tên y không biết.



Chung Viễn Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phi liền giải thích: "Đây là lần đầu tiên bọn ta nhìn thấy những hạt giống này. Đối với những hạt giống mà tiên sinh không vẽ, bọn ta sẽ viết lại chúng theo cách phát âm của người dân địa phương”.



"Đây đều là chuyện nhỏ, trồng xong chúng ta chỉ cần đổi tên là được”, Kim Phi khẽ gật đầu: "Thông báo cho Đông Hải vận chuyển hạt giống về trước!"



Một năm có thể trồng hai vụ khoai tây, nếu tranh thủ thời gian thì thậm chí có thể trồng ba vụ. Giờ đã là tháng ba, Kim Phi sau khi vận chuyển hạt giống về vẫn phải làm một cuộc kiểm tra đơn giản, chắc chắn đã quá muộn để trồng ba vụ trong năm nay. Nếu ngay lập tức gieo hạt trong tháng này thì có thể thu hoạch vào mùa hè và trồng một vụ khác vào mùa thu.



Khoai tây và khoai lang rất dễ thích nghi, có thể trồng ở đất rừng, đất đồi. Tuy nhiên đối với những cây có rễ là quả thì tốt nhất nên trồng ở nơi đất mềm như cát, ví dụ vùng đất cát ven sông Hoàng Hà rất thích hợp để trồng khoai tây.



Nhưng lực lượng nhân viên hộ tống ở đó rất mỏng, những hạt giống này lại có liên quan đến vụ thu hoạch sau này. Vì vậy, Kim Phi suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn quyết định mang hạt giống về, tìm một nơi ở Kim Xuyên để nhân giống.



Cùng lắm là y sẽ cho người làm đất nhiều lần để đất trở nên tơi xốp và mềm hơn. Sau này khi đã tích trữ được nhiều khoai tây hơn thì có thể đưa giống tới trồng ở Trung Nguyên.



"Thưa tiên sinh, nếu ngài muốn vận chuyển hạt giống về thì phải đích thân viết giấy”, Kim Bằng giải thích: "Trịnh tướng quân và Đại Cường huynh đệ đều biết rằng ngài rất coi trọng lô hạt giống này. Sau khi số hiệu Thái Bình đến Đông Hải đã bị Đại Cường huynh đệ liên thủ với thuỷ quân phong toả. Chỉ khi có thư của Bệ hạ hoặc tiên sinh thì mới được cho đi”.



Số hiệu Thái Bình được lắp ráp ở Đông Hải, Trịnh Trì Viễn và Đại Cường đã theo dõi suốt quá trình nên biết rất rõ Kim Phi coi trọng những hạt giống này đến mức nào.



Sau khi phát hiện ra số hiệu Thái Bình trên biển, Trịnh Trì Viễn ngay lập tức cử tất cả các tàu chiến trong trại thuỷ quân đến hộ tống số hiệu Thái Bình. Số hiệu Thái Bình tiến vào bến tàu, Đại Cường còn đích thân dẫn đầu một đội hộ tống đến canh giữ bến tàu. Trịnh Trì Viễn cũng cử đến một số thuyền chiến được huy động từ nhiều nơi và chặn bên ngoài bến tàu.



Hồng Đào Bình lo lắng trong quá trình sửa chữa số hiệu Thái Bình, hạt giống sẽ bị hỏng. Cho nên chỉ kiểm tra phần bị hư hỏng chứ không tiến hành sửa chữa, anh ta định sẽ sửa chữa sau khi hạt giống được chuyển đi.



"Lão Trịnh quả là cẩn thận”, Kim Phi cũng không nói nhiều, lập tức cầm giấy bút lên viết vài dòng, đồng thời nhờ Cửu công chúa dùng ngọc ấn đóng dấu. Sau đó y đưa tờ giấy cho Tiểu Ngọc, nói: “Hãy mang hạt giống về càng sớm càng tốt. Nhớ đưa thêm hai chiếc thuyền để chất hàng”.



“Vâng!” Tiểu Ngọc nhận lệnh, cầm lấy tờ giấy rời đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.