🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cho tới nay, chính sách đối ngoại của Kim Phi cũng đều tập trung vào việc phòng thủ, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi có ý định chủ động tấn công một quốc gia khác.





Nhưng Cửu công chúa nhớ tới những lời Kim Phi đã nói trước đó, nhanh chóng nhận ra được lý do.



Trước đó, Kim Phi đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng Đảng Hạng, Đông Man và dân tộc Thổ Phiên đều là một thành viên trong đám con cháu của Viêm Hoàng, cần phải tránh những cuộc chiến tranh có quy mô lớn.



Nhưng nước K không phải là con cháu của Viêm Hoàng, cho nên Kim Phi sẽ không dè chừng nhiều như vậy.





"Phu quân, chàng muốn phát động quân đội đánh nước K ư?" Cửu Công chúa hỏi.



"Nếu có thể buôn bán bình thường thì đương nhiên muốn buôn bán bình thường, huy động quân đội chỉ là biện pháp cuối cùng." Kim Phi lắc đầu.



Y không phải là người thích chiến tranh, nhưng bây giờ y biết người dân Trung Nguyên đang nhai vỏ cây và rễ cỏ, còn nước K thì có bao nhiêu lương thực dư thừa, Kim Phi chắc chắn phải lấy được.







Cho dù là thông qua buôn bán hay biện pháp sức mạnh.



Như một người thuộc thế hệ trước trong kiếp trước đã nói, tội ác ở hiện tại, công đức đời đời.



Để có thể để con cháu của Viêm Hoàng sống sót, Kim Phi sẵn sàng làm người có tội trong sử sách một lần.



Đương nhiên, đây là biện pháp cuối cùng, nếu có thể thông qua phương thức buôn bán bình thường để thu hoạch được lương thực thì đương nhiên là càng tốt.



Cửu công chúa ngồi thẳng dậy, còn nghiêm túc hỏi: "Phu quân, chàng đã nghĩ kỹ chưa?"



"Đã nghĩ kỹ rồi!" Kim Phi trả lời không hề do dự.



Cửu công chúa gật đầu, hô lớn về phía bên ngoài: "Châu Nhi, thông báo cho Thiết đại nhân và Tiểu Ngọc đến đây họp!"



"Vâng!" Châu Nhi ở bên ngoài trả lời một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài.



Thiết Thế Hâm vừa mới tăng ca xong, đang chuẩn bị tan làm và quay về ngủ thì nhận được thông báo của Châu Nhi, vội vàng chạy đến đây trước.



Văn phòng của Tiểu Ngọc xa hơn một chút, nhưng cũng bước vào cửa ngay sau Thiết Thế Hâm.



Hai người nghe được lý do Cửu công chúa gọi bọn họ tới thì vẻ mặt hơi vi diệu.



Lúc báo cáo vào ban ngày, Cửu công chúa đặc biệt dặn dò bọn họ là không được nói cho Kim Phi biết về tin tức của Trung Nguyên, nhưng ban đêm lại gọi bọn họ đến đây để thảo luận về việc cứu trợ thiên tai ở Trung Nguyên và buôn bán với nước K.



Nhưng bọn họ cũng không hỏi Cửu công chúa tại sao lại thay đổi ý định, mà là hỏi về những vấn đề mà mình quan tâm.



Thiết Thế Hâm cũng lo lắng như Cửu công chúa: "Tiên sinh, chỉ sợ người bị nạn của Trung Nguyên có hơn một triệu, chúng ta không thể nuôi được nhiều người như vậy đâu!”



"Không phải đang suy nghĩ biện pháp à? Luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, chỉ cần suy nghĩ, luôn có thể nghĩ ra được!" Kim Phi đứng dậy: "Về nguồn thức ăn, ta có những mấy ý tưởng!"



Kim Phi lấy bản đồ ra và nói quyết định của mình.



Thiết Thế Hâm nhìn chằm chằm vào bản đồ và cân nhắc tính khả thi của kế hoạch mà Kim Phi nói.



"Tiểu Ngọc, cô có ý kiến gì không?" Kim Phi nhìn về phía Tiểu Ngọc.



Tiểu Ngọc biết nếu Kim Phi đã nghĩ đến nguồn thức ăn rồi thì mình khó có thể khuyên nhủ được.



Hơi do dự nhưng vẫn hỏi: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta mới chỉ đủ ăn thôi, ngài làm như vậy để làm gì?"



"Để làm gì?" Kim Phi hơi sửng sốt, không ngờ Tiểu Ngọc sẽ hỏi vấn đề này.



Nhưng y vẫn trả lời: "Thứ nhất, người dân Trung Nguyên cũng là con dân của Đại Khang, và cũng là con cháu của Viêm Hoàng, chúng ta nên giúp đỡ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.