🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cửu công chúa đột nhiên đứng lên, trực tiếp lắc đầu: “Làm sao có thể?”





Vận chuyển lương thực cứu trợ thiên tai, cùng lắm là đưa lương thực vào, nhưng nếu đưa người bị nạn về đây hoặc là đưa đến biển Đông Hải thì chính là phải chịu trách nhiệm tới cùng, nhỡ may trong lúc đó bị cắt lương thực, người tị nạn sẽ trở thành loạn dân.



"Tại sao lại không thể?" Kim Phi hỏi ngược lại.





"Phu quân, ta biết chàng cảm thấy đau lòng cho người dân của Trung Nguyên, nhưng chúng ta làm việc gì cũng phải lượng sức, chàng biết Trung Nguyên có bao nhiêu người bị nạn không?”



Cửu công chúa nói: "Dựa theo những thông tin mà chúng ta nắm giữ cho đến thời điểm hiện tại, có ít nhất gần một triệu người, Xuyên Thục có bao nhiêu người? Làm sao có thể nuôi được một triệu người chứ?"



"Sao không nuôi sống được?" Kim Phi hỏi ngược lại: "Đông Hải có nhiều người tị nạn như vậy, bây giờ chúng ta không phải cũng đang sống rất tốt à?"







"Đó là do đội đánh bắt và sân hái rong biển, nhưng bây giờ rong biển sắp hái xong rồi, đội đánh bắt cũng phải phụ thuộc vào thời tiết, bây giờ càng ngày càng lạnh, lỡ như đội đánh bắt không bắt được con cá nào thì sao?"



Cửu công chúa dùng lời giải thích mà trước đó đã nói với Thiết Thế Hâm để thuyết phục Kim Phi.



"Đúng là sắp hết hái hết rong biển rồi, nhưng đội đánh bắt cũng không thể không bắt được cá!"



Kim Phi tự tin nói: "Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, nhưng biển ở phía nam không lạnh, ở biển có nhiều cá hơn nàng nghĩ, không thể bắt hết được!"



Kiếp trước việc đánh bắt rất nghiêm trọng, nguồn tài nguyên cá biển cũng rất dồi dào, bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu đánh bắt, phương pháp đánh bắt lại lạc hậu như thế, làm sao có thể đánh bắt được hết cả biển chứ?



Mặc dù phương pháp của đội đánh bắt vẫn còn hơi lạc hậu, nhưng Kim Phi vẫn luôn cải tiến, hơn nữa thậm chí tổng dân số của Đại Khang còn ít hơn một tỉnh lớn ở kiếp trước.



"Vũ Dương, con người là nền tảng của tất cả, bởi vì dân tị nạn là gánh nặng nên nàng vẫn luôn không muốn nhận, nếu như xử lý tốt, dân tị nạn không chỉ có thể nuôi bản thân, còn có thể tạo ra của cải và nuôi sống nhiều người hơn!"



Kim Phi tiếp tục nói: "Một người tị nạn ra biển đánh cá, cá bắt được có thể nuôi sống ít nhất vài người chứ? Chúng ta càng nhận nhiều người tị nạn, thì càng có nhiều công nhân có thể tham gia vào chuỗi ngành nghề đánh bắt cá, ngành đánh bắt cá sẽ phát triển càng nhanh, nghề đánh bắt cá càng phát triển thì càng có thể nuôi sống được nhiều người, chỉ là một vòng tuần hoàn!



Ngoài ra, nếu chúng ta muốn xây dựng nhà xưởng, muốn phát triển kỹ thuật và công nghệ, muốn sửa đường, xây cầu, cũng đều cần người, bây giờ không phải là cơ hội tốt để tập hợp người bị nạn à?"



Kiếp trước, rất nhiều tỉnh cũng phát động cuộc chiến lớn, không phải là bởi vì có người thì thị trường mới có sức sống và kinh tế mới có thể phát triển à?



Không có người thì tất cả chỉ là nói suông.



Nhưng Cửu công chúa chưa từng trải qua tình huống mà Kim Phi nói, cô ấy cũng không thể hiểu được.



"Phu quân, điều chàng nói là tình huống tốt nhất, nhưng trên đời làm sao mọi chuyện đều có thể suôn sẻ được?" Cửu Công chúa nói: “Lần này, người bị nạn ở Trung Nguyên không phải là mấy chục, mấy trăm người, mà là hàng triệu người! Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hàng triệu người bị nạn cũng há miệng đòi ăn với chúng ta, chúng ta lấy đâu ra cho bọn họ ăn chứ?”



"Không thể nào có hàng triệu người bị nạn đi theo chúng ta, có thể có đến mấy trăm nghìn đã coi như không tệ, chỉ hai, ba trăm nghìn người có thể chống chọi với cái chết!"



"Vậy thì ba trăm nghìn, chàng đi đâu tìm thức ăn cho ba mươi người này?" Cửu công chúa hỏi: "Chàng đừng nói đến đội đánh bắt, cho dù sau này đội đánh cá bắt có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là sau này, bây giờ mỗi ngày đội đánh bắt chỉ có thể đánh bắt được bao nhiêu, nuôi Xuyên Thục với Đông Hải cũng quá sức!"



"Ta không chỉ trông cậy vào đội đánh bắt, chẳng phải còn có nước K ư?"



"Bên nước K chẳng qua là chỉ có ý buôn bán, nhỡ đâu không tiến triển thuận lợi, bọn họ không đồng ý buôn bán thì sao?"



"Vậy thì đánh cho đến khi bọn họ đồng ý!" Kim Phi nói.



Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi với vẻ kinh ngạc, không ngờ Kim Phi sẽ trả lời như vậy.

Trước đó, Kim Phi đã trải qua nhiều trận chiến với Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, nhưng hầu hết đều tập trung vào việc phòng thủ trước sự xâm lược của đối phương, hiếm khi chủ động chiến đấu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.